ĐẾ THIẾU SỦNG TRONG LÒNG: NAM THẦN QUỐC DÂN LÀ NỮ SINH

Phó Cửu ngừng một chút, sau đó nâng mắt đặt lên trên người đàn ông đứng cách đó không xa.

Anh đang chọn lựa vợt tennis do sân bóng cung cấp, đôi tay thon dài cầm chính giữa găng tay chơi bóng màu đen, trên người mặc trang phục đánh bóng có vẻ rất chuyên nghiệp. Khi cúi đầu, lông mi dài đen bóng rũ xuống hình thành cánh quạt nhỏ, làm cả người anh phát ra hương vị không chút để ý như có như không, cực kỳ giống với minh tinh đang chụp ảnh quảng cáo.

Với vẻ ngoài phúc hắc của Tần đại thần, nếu xuất hiện trên phát sóng trực tiếp phỏng chừng trình độ được hoan nghênh sẽ lại nâng cao thêm một cấp bậc...

Đại khái là chú ý tới ánh mắt của thiếu niên, Tần Mạc ngẩng đầu lên, thản nhiên nhìn về phía Phó Cửu: "Lại có chủ ý gì đây?"

Phó Cửu lắc lắc vợt tennis, mỉm cười sáng lạn, giữa miệng lộ ra răng nanh nhỏ: "Không có nha, chỉ là thấy anh Mạc quá đẹp trai nên muốn nhìn nhiều lần."

Tiết Dao Dao ở bên cạnh nghe hết sức rối rắm.

Vì cái gì mà cô lại cảm giác được Phó Cửu đang phóng điện tới Tần Thần?

Rõ ràng là hai nam ở bên nhau đánh tennis, Tiết Dao Dao lại có một loại ân ái đến mức ảo giác!

Nhưng mà... Hai người kia xác thật rất xứng đôi...

Tiết Dao Dao bưng chén trà, hâm mộ liếc mắt nhìn trên sân bóng một cái.

Phó Cửu đối mặt với tầm mắt của cô, nhẹ nhàng cười, ôm vợt tennis đi tới gần, sau đó lấy notebook của mình ra từ cặp sách, cúi người nói với cô: "Trước tiên cậu đánh thử hai ván, tới thời gian nghỉ giải lao tớ sẽ giải quyết vấn đề giúp cậu."

"Biết rồi." Tiết Dao Dao không nghĩ tới lúc này thiếu niên còn quan tâm tới mình, có một loại cảm giác được chiếu cố đang tới, mặt từ từ đỏ lên.

Ánh mắt Phó Cửu đảo qua mâm đựng trái cây trên bàn trà, lấy một khối dưa hấu bỏ vào trong miệng, giọng nói dịu dàng: "Hoa quả gì đó đều có thể ăn thoải mái, không cần câu nệ."

"Ừm." Tiết Dao Dao dùng sức gật gật đầu, nhìn khuôn mặt của thiếu niên, trong mắt tràn đầy tôn sùng.

Tần Mạc đứng trên sân nhìn thấy một màn như vậy, đem bóng tennis ném mạnh vài cái, đôi mắt thâm thúy càng thêm tối như ban đêm.

Lúc Phó Cửu đi lại đây liền thấy khuôn mặt đại thần dường như lạnh nhạt thêm không ít.

Chẳng lẽ do sắp mở màn... Vì thế nên sát khí của đại thần cũng tăng lên?

"Ném bóng." Tần Mạc chỉ ném cho tiếp đãi sinh đứng canh giữ ở bên cạnh hai chữ, thân hình cao lớn đứng trước lưới.

Ánh mắt Phó Cửu cũng nghiêm túc lên, cô hơi khụy đầu gối, sườn mặt nghiêng vừa sạch sẽ vừa tuấn mỹ, tóc bạc đánh vào bên tai, phối hợp với khuyên tai màu đen, một lần dùng sức cảm giác như muốn giết người!

Tần Mạc không chút hoang mang quan sát phương hướng bóng bay tới, kế tiếp nghiêng thân mình qua một bên, dùng loại tư thế vô cùng xinh đẹp, tay nắm chặt vợt tennis nhắm ngay quả bóng trắng mà đánh mạnh vào.

Bịch một tiếng!

Cái trán của Phó Cửu tức khắc bị trúng chiêu.

Cô nâng tay xoa nhẹ, khuôn mặt nhăn nhó vì đau có chút đáng thương: "Anh Mạc cố ý đúng không? Muốn đánh vào mặt tôi?"

Này thật là mời cô tới đánh tennis chứ không phải mượn cơ hội trả thù cô ư?

Tần Mạc nhìn thiếu niên như vậy, con người trầm trầm: "Nếu là tới đánh bóng thì nên toàn tâm toàn ý đánh bóng, không cần phải luôn nghĩ cách đùa giỡn con gái người ta."

"Lúc nào mà tôi luôn nghĩ cách đùa giỡn chứ!" Phó Cửu nói thầm một câu, có chút cảm giác bị oan uổng.

Hai mắt Tần Mạc đảo qua người thiếu niên đang rũ đầu như cục bông xù kia xuống, cuối cùng vẫn không thắng được trái tim, trong lòng bắt đầu nảy lên cảm giác áy náy, nghiêng đầu liếc mắt nhìn tiếp đãi sinh một cái, giọng nói cũng không phải rất vui sướng: "Đi lấy đá chườm lại đây."

"A? Vâng!" Nhóm tiếp đãi sinh vẫn chưa rõ Tần thiếu muốn lấy đá chườm làm cái gì.

Sau đó thấy anh rút một cái khăn lông bao đá chườm lại, đặt lên trên trán thiếu niên...

Bình luận

Truyện đang đọc