Sau khi bị túm như vậy, một tay che mắt cô, đem cả người cô đều kéo vào một lồng ngực lạnh mát mẻ.
Khi mùi thuốc lá nhàn nhạt truyền đến, mùi máu tươi nồng đậm quanh mũi rõ ràng bớt đi rất nhiều.
Có lẽ ai cũng không có nghĩ đến, người ngăn cản Phó Cửu lại chính là Tần Mạc.
Nam nhân thân ngọc dài cứ như vậy đứng lại, chân thon dài, dung nhan tuấn mỹ, áo sơ mi trắng bị nhuộm máu, nhưng mặc dù là như thế, nhưng cũng không che dấu được hơi thở trời sinh của hắn.
Cái đó không giống với bất cứ ai.
Nếu như nhất định phải hình dung, thì giống như ngọc thạch được mài dũa một cách hoàn hảo, bách quỷ không xâm.
Đặc biệt là khi thiếu niên che mắt, giọng nói trầm thấp, càng là như thế.
“Cậu nghĩ muốn đánh chết hắn sao? Nhắm mắt của cậu lại, nhiễm trùng, tốt nhất không cần nhìn nhiều máu như vậy.”
Phó Cửu nghe vậy, sau lưng ngừng lại, không có động thủ.
Cô biết, đại thần đang khiến cho cô bình tĩnh.
Phó Cửu cũng yên tĩnh lại, chân dài để ở kia, không có đá, nhìn qua giống là khôi phục bộ dáng thường ngày.
Dù sao trên người đại thần, có một loại hơi thở có thể khiến cho người ta an tâm.
Hơi thở như vậy cũng không phải hoàn toàn dịu dàng.
Mà là nói nhiều không ra đồ vật.
Nhưng thật ra mấy người bên cạnh kia còn nghĩ rằng cơ hội tới rồi, liền nghĩ thừa dịp lúc này, đánh lén Tần Mạc!
Tần Mạc trước nay đều không phải là người dễ chọc, một bàn tay túm lấy thiếu niên, chân dài vừa nhấc, đem những người kia hung hăng đá xuống mặt đất.
Một cái, tiếp một cái!
Trong động tác đi có chút gió, mang theo một luồng khí phách.
Làm cho người ta không dám tiến lên một bước.
Đặc biệt là trong bọn họ còn có người bị đánh gần chết.
Vậy càng không dám liều lĩnh.
Toàn bộ quá trình Phó Cửu chị đại thần che mắt lại, cô cái gì cũng không có nhìn thấy, lại có thể nghe được một đạo một đạo thanh âm kia.
Cái bàn là hoàn toàn nát.
Dưới đất đầy thủy tinh.
Đến khi đại thần di chuyển tay.
Có người ngã xuống mặt đất, có người ở hốt hoảng mà chạy, khuôn mặt trắng bệch kia không có một chút máu.
Thấy Phó Cửu nhìn về phía cô, cũng nhanh chóng chạy thoát.
Thật là đáng sợ.
Bất kể là thiếu niên vừa mới vẫn luôn đá người.
Hay là nam nhân đánh người không có biên pháp tới gần kia.
Hai người kia, đều rất đáng sợ!
Phó Cửu chỉ kịp nhìn thấy đại thần một tay xách người, ném trên mặt đất.
Người này ngay cả đánh nhau cũng như vậy sao?
Mặc dù là cả người nhiễm máu, cũng sẽ cho người ta một loại quyết đoán đâu vào đấy?
Không hiểu.
Phó Cửu cảm thấy thân thủ như vậy, cô giống như là đã gặp qua……
Trong chớp nhoáng, hình ảnh cực kỳ quen thuộc trước mắt lóe lên!
Phó Cửu chỉ cảm thấy trái tim ngừng đập.
Ngay cả Thuần tử đã bỏ trốn cũng không quản.
Mà ngước mắt nhìn về phía Tần Mạc.
Hẳn không có khả năng.
Đại thần hẳn là năm đó chưa có tới……
Nhưng, có ai có thể nói đúng?
Dù sao thân thủ giống như vậy.
Nếu không phải lần nữa nhìn thấy, Phó Cửu cơ hồ cũng đã quên.
Ba năm trước, cô suýt bị một người bắt.
Người đó có bộ dáng gì, cô không có thấy rõ, bởi vì lúc ấy ánh đèn quá sáng.
Cô cuối cùng bị kết án tử, vốn tưởng rằng đã bình an vô sự, đã trà trộn vào trong đám người, thay đổi trang phục, thậm chí đội cả tóc giả, giống như là một thiếu như muốn tham gia vũ hội hóa trang, tay cầm ví tiền, Trên người mặc một bộ trường bào màu đen có mũ, giống với các "thần đế", khóe miệng mang theo nụ cười nhẹ, xinh đẹp đến nỗi khiến cho cảnh sát bỏ qua.
Nhưng mà, tại lúc này……