Editor: Mỹ Linh ?
“Người này, thủ pháp hẳn là rất xinh đẹp.” Ngón tay Phó Cửu chỉ trên màn hình.
Tần Mạc nhìn thoáng qua, chậm chạm nói hai chữ: “Đúng không? “
Phó Cửu đảo mắt, thông minh, lập tức cười nói: “Đương nhiên không phải rồi, anh Mạc mới lợi hại, theo như lời nhóm truyền thông kia anh Mạc mới là thiên địch.”
“Đánh một trò chơi mà thôi, có cái gì mà thiên địch.” Tần Mạc cầm điếu thuốc, hai tròng mắt đen nhánh: “Bất quá, nếu muốn được hạng nhất của cả nước thì phải đánh bại được Tương Nam, cho nên tâm tư của em cũng nên thu lại đi, bỏ ra nhiều thời gian luyện tập một chút, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chiến đội thi đấu cuối cùng với chúng ta chính là Tương Nam.”
Phó Cửu gật gật đầu, nhớ kỹ tên trò chơi của người nọ, một cái tên rất là bắt mắt.
Xác thật rất bắt mắt.
Cô nhớ rõ ở trên Weibo, người này cũng có chia sẻ bài viết cho đại thần.
Chẳng lẽ hai người quen biết nhau?
Phó Cửu nghĩ đến đây, vươn tay, vỗ một cái trên vai Tần Mạc: “Anh Mạc, em cảm thấy đội trưởng của đối phương đối với anh có ý đồ bất lương, nếu không cũng sẽ không chia sẻ bài viết trên Weibo cho anh, nếu không anh trực tiếp dùng mỹ nam kế làm đối phương choáng váng không đứng vững được, em ở phía sau bổ đao. “
“Không cần mình cong thì nhìn ai cũng cong.” Tần Mạc cười như không cười vươn tay ra, vỗ vỗ mặt thiếu niên, gằn từng chữ một:
“Nếu lại muốn đem anh đẩy ra bên ngoài, cẩn thận anh đem mỹ nam kế dùng ở trên người em. “
Phó Cửu:……
Đại thần gần đây thật là càng ngày càng nguy hiểm.
Cũng không biết có phải hay không bởi vì nụ hôn đó.
Không làm gì được liền dùng phương diện này uy hiếp cô.
“Hai trận đầu của cuộc thi đấu cả nước anh có khả năng sẽ không ở đó. “Tần Mạc tiếng nói nhàn nhạt:” Nếu anh không ở trên đây, em coi như là đội trưởng, chỉ huy toàn cục, hiểu không? “
Phó Cửu không nghĩ tới đại thần sẽ đột nhiên nói như vậy, cau mày: “Tại sao không ở đó? ”
“Có việc việc cá nhân, rất gấp. ” Tần Mạc nói xong, đứng thẳng thân mình, ánh mắt tránh đi môi của thiếu niên: “Thời gian không còn sớm, anh đưa em trở về.”
“Được.”
Phó Cửu cũng không có hỏi cái gì.
Trên thực tế, lúc đại thần nói anh có việc gấp.
Phó Cửu trên cơ bản đã đoán được đại thần rốt cuộc là muốn đi vội việc gì.
Án tử.
Có quan hệ với tổ trọng án.
Phó Cửu ánh mắt trầm xuống, đến nỗi Tần Mạc gọi cô mà cô cũng không trả lời.
Cái này làm cho Tần Mạc cho rằng thiếu niên là lo lắng cho cuộc thi đấu lớn của cả nước, dạo bước đi tới, ngón tay ấn trên đầu thiếu niên: “Yên tâm, bất luận việc cá nhân gì cũng đều kém cuộc thi đấu quan trọng của chúng ta, trước hai trận không xuất hiện, là bởi vì anh xác định không có anh ở đó, năng lục tác chiến của một mình em cũng có thể thắng, chiến đội mỗi người đều yêu cầu có năng lực tác chiến một mình, mặc dù đã không có anh cũng không sao, hiểu không?”
“Đã hiểu.” Phó Cửu nở nụ cười, đây mới là đại thần, vĩnh viễn rõ ràng mục tiêu là cái gì.
Bất quá, dù vậy.
Cô cũng không thể không chuẩn bị sẵn sàng.
Bởi vì một ngày nào đó, người cô muốn đối mặt sẽ là đại thần.
Chỉ cần tưởng tượng đến chuyện này, liền khó tránh khỏi sẽ thất thần.
Không phải lo lắng bị bắt được.
Đại khái là không muốn nhìn người kia dùng ánh mắt thất vọng tột đỉnh để nhìn mình.
Cho nên cần thiết phải chuẩn bị thật tốt tinh thần làm đối thủ không phải sao?
Nếu chú định là đối thủ, vậy thoải mái hào phóng quyết đấu.
Đại thần thích, hẳn là đối thủ dạng này đi.
Trên thực tế, Phó Cửu cũng vậy.
Cô lúc trước từng nói qua, nếu không phải nhanh như vậy bị phát hiện.
Cô rất muốn biết rốt cuộc là cô lợi hại hay là đại thần lợi hại hơn.
Hiện giờ, xem như ứng nghiệm lời nói của cô không phải sao?
Phó Cửu tay cắm vào túi tiền, nhìn bóng dáng cao lớn phía trước mình.
Vô luận thế nào.
Cô đều rất may mắn, có thể có đối thủ như đại thần.
Anh mạnh cũng không khi dễ yếu, xuất thân phú quý lại một thân chính khí.
Cùng mọi người đều không giống nhau……