ĐẾ THIẾU SỦNG TRONG LÒNG: NAM THẦN QUỐC DÂN LÀ NỮ SINH

Editor:NM

Phó Cửu chính là chắc chắn trận thi đấu này sẽ không thua.

Cho nên nhìn cũng không cần nhìn, một tay bỏ vào túi quần, đi từ bên góc ra khỏi cửa.

Đồng đội còn đang sững sờ nhìn bóng dáng của thiếu niên.

Tiếp theo, lại đem ánh mắt kéo trở về đặt ở trên màn hình đang đối chiến.

Không biết vì cái gì, ở thời điểm tiểu Hắc Đào nói chuyện, hắn tư nhiên nhớ tới một câu nói của đội trưởng, trên chiến trường cần phải tin tưởng đồng đội của cậu

.Hai người kia, ở phương diện nào đó đều giống nhau rất làm người khác kinh ngạc.

Phó Cửu cũng không có nghĩ nhiều như vậy, cô là khát thật, đi đến máy buôn bán tự động bên cạnh, sờ sờ túi tiền, tiền xu không đủ, chỉ còn lại có một cây kẹo que.

Sau khi híp mắt mở ra, liền như vậy ngậm ở trong miệng.

Nghèo đến cả một lon nước đáng thương đều mua không nổi, đó là cảm giác như thế nào?

Bất quá, đối phó loại máy buôn bán tự động này, Phó Cửu cũng có biện pháp của mình.

Cứ như vậy một tay bỏ vào túi quần, cong eo, ngón tay ở phía dưới máy buôn bán động một cái.

Bang một tiếng.

Tiếng nhạc được lựa chọn vang lên, tự động nhảy ra ngoài một lon.

Phó Cửu mỉm cười cầm lấy, vừa định mở ra, liền nghe phía sau truyền đến một giọng nữ trầm thấp rất dễ nghe: “Nguyên lai còn có thể mua đồ như vậy."

Phó Cửu cong tay, không chút nào có cảm giác quẫn bách khi bị phát hiện, quay đầu cười: “Không có biện pháp, quá nghèo. “

Lý giám đốc:…… Cậu đã từng dùng một trăm tệ mua một cái tạc xuyến sự, chính cậu cũng quên mất rồi sao? Phó gia thiếu gia!

Muốn nói Phó Cửu bởi vì quá làm ầm ĩ, hành vi nhà giàu mới nổi xác thật bị rất nhiều người nhìn thấy.

Lý giám đốc chính là một người trong đó.

Thời điểm xem đứa nhỏ này rải tiền, liền cảm thấy đứa nhỏ này đã không có biện pháp dạy dỗ.

So với người khác đối với Phó Cửu rất khinh bỉ, hắn càng thương hại hơn.

Nếu một người chỉ dựa vào rải tiền để tìm cảm giác tồn tại, có phải hay không nội tâm của đứa nhỏ rất cần sự quan tâm của người khác.

Bất quá…… Hiện tại lại nhìn thiếu niên nói mình nghèo.

Một chút đều không giống bộ dáng muốn người khác để ý tới.

Ngược lại làm cho người ta thấy soái khí từ trong ra ngoài.

Lý giám đốc nghĩ thầm trách không được thiếu gia sẽ cùng cậu ấy trở thành bạn tốt, này nếu là Phó thiếu trước kia …… Phỏng chừng thiếu gia cũng sẽ không nhìn trong mắt.

Phó Cửu là một người thông minh, vừa thấy hai người này liền biết không giàu cũng quý, đặc biệt là vị phu nhân vừa hỏi cô.

Ưu nhã, xinh đẹp, quan trọng nhất chính là đối phương cười rộ lên rất đẹp, cho người ta một loại mỹ cảm thật thoải mái.

Hơn nữa cô là cái loại này, bất luận có mặc cái quần áo gì đều sẽ trở thành trào lưu lớn.

Thật là một người rất xuất chúng,

Đều nói đôi mắt sẽ không gạt người.

Phó Cửu cũng tin tưởng điểm này.

Chỉ là, vì cái gì mỹ nhân này cứ nhìn cô chằm chằm vậy nhỉ?

Có phải vì cô quá đẹp trai hay không?

Phó Cửu dừng động tác, đôi mắt nhìn lại đây.

Ảnh hậu cười lên, bên cạnh môi mỏng xuất hiện hai má lúm đồng tiền: “A, cậu phát hiện tôi đang nhìn cậu sao?”

Phó Cửu:…… Phu nhân, bởi vì quá rõ ràng, tôi thật không thể lựa chọn làm như không thấy……

Ảnh hậu cười càng thêm mê người: “Con trai, không nghĩ tới nhìn gần còn đẹp trai hơn là nhìn từ xa, tôi là fan của cậu, có thể chụp một tấm ảnh hay không?”

Fan? Không thể nào, cô vẫn luôn cho rằng tuổi tác của fan mình khẳng định khá nhỏ…… Phó Cửu nghiêng cánh tay, dùng ống tay áo lau lau môi dưới, nhẹ nhàng khụ hai tiếng, phản ứng đầu tiên chính là: “Phu nhân, xin lỗi, có phải dì nhận sai người hay không? “

“Làm sao nhận sai được, chính là cậu. “Ảnh hậu vươn tay tới nắm lấy cánh tay thiếu niên, chậm rãi nói ra một cái tên:” Hắc Đào Z. “

Bình luận

Truyện đang đọc