Editor: Người qua đường Mặc Quân Nhiên
Beta: Na già
Tiết Dao Dao cùng Phó Cửu đi đến siêu thị nhưng lần này Tiết Dao Dao lại giúp cô trả tiền, vì thế Tiết Dao Dao đã ra chậm hơn một chút.
Bất lợi hơn rõ ràng Tiết Dao Dao đã nghe được đoạn đối thoại kia.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Phó Cửu một cái, do dự nói: ” Thực tế thì… Cửu điện hạ, tôi có một việc muốn nhờ đến cậu. ”
” Nói. ” Phó Cửu ném cây kẹo que vào thùng rác, khẩu vị cũng đã không ngon miệng nữa rồi.
Tiết Dao Dao ngước mắt: ” Vừa rồi các cô ấy đang nói tới bạn học sinh ở ban A tôi quen biết, tôi trước kia cũng đã từng học ở ban A, áp lực của cô ấy khi tới trường học rất lớn, gia đình của cô ấy so với chúng ta không giống nhau, gia đình luôn để ý đến thành tích học tập, nhưng gần đây tôi biết cô ấy đã rất sợ hãi khi tới trường học. ”
Phó Cửu nhướng mày, ánh mắt chợt lóe: ” Cậu cứ tiếp tục nói. ”
Tiết Dao Dao ừ một tiếng: ” Thầy giáo có vẻ rất thích tìm cô ấy nói chuyện, mỗi lần nói chuyện đều không cho cậu ấy tí mặt mũi nào. Nhưng tôi cảm thấy cho dù là như thế cũng không đến mức khiến cho cô ấy… đi tự sát. ”
” Tự sát? ” Phó Cửu dừng bước lại.
” Nói tự sát thì có hơi nghiêm trọng, tôi là đang nói tâm lý cô ấy có vấn đề rồi. Khi nói chuyện trên WeChat, luôn lẩm bẩm rằng mình không muốn sống nữa. ”
Năm vừa rồi Tiết Dao Dao mới mua di động, trên mặt cũng tràn ngập lo lắng: ” Tôi có thể hiểu cảm giác này. Nếu… nếu… khi đó không phải cậu xuất hiện, thì tôi cũng chẳng thể dũng cảm như này, càng không thể thành một người như hiện tại. ”
Phó Cửu nhảy luôn vào lời nói của cô: ” Dao Dao, cậu phải tin tưởng bản thân mình, nếu tính là không có tôi thì cậu vẫn sẽ dùng cách khác để được như bây giờ. Bất quá lại nói, vị bằng hữu này thật sự rất kỳ quái, có thể cho tôi xem lịch sử cuộc trò chuyện được không? ”
” Được. ” Tiết Dao Dao lập tức lấy điện thoại ra: ” Có một số thứ là việc riêng của cô ấy, cái này thì không phải. ”
Phó Cửu nhìn cuộc đối thoại, ánh mắt trầm đến lợi hại.
Tiết Dao Dao cười khổ: ” Trước kia có cái gì cô ấy cũng kể với tôi, hiện tại cảm thấy tôi phản bội, thậm chí không quan tâm tới cô ấy. Tôi cũng thấu hiểu cái loại cảm giác khó chịu này.”
Có những người trải qua vài việc lớn nhỏ.
Mặc dù là có một đám bạn rất tốt bên cạnh.
Cũng sẽ có thời điểm nào đó bị đánh tan quyền sở hữu.
Chẳng hạn là một số việc, người khác cũng đều không rõ.
Cho nên, đơn giản chỉ là im lặng.
Cứ thế càng ngày càng trầm mặc.
Càng yên tĩnh, càng tuyệt vọng, không thấy mình đang ở nơi nào.
Phó Cửu đang xem đến đoạn này, nghiêng đầu sang tiếng nói lành lạnh: ” Dao Dao, cậu biết không? ”
” Cái gì? ” Tiết Dao Dao nghi hoặc chớp mắt.
Phó Cửu nhìn cô: ” Chỉ có người sinh trong bóng tối mới thật sự minh bạch, người đó sẽ nghĩ như thế nào.”
Tiết Dao Dao tâm trạng mù mịt.
Chỉ là một khắc kia.
Cô bỗng cảm thấy thiếu niên trước mặt có chút khác thường.
Nhưng cụ thể khác cái gì, cô không nói ra được.
Giờ nghỉ trưa cũng đã hết.
Phó Cửu không có quay lại phòng học.
Cũng không ai biết cô đi đâu.
Hành lang hẹp dài phía cuối là văn phòng đơn độc của các thầy giáo.
Bộ dáng thiếu niên bất cần đời hai tay đút túi quần, chậm rãi đi về phía trước, tựa hồ thật bình thản khi bị xung quanh toàn máy ảnh chụp.
Cửa văn phòng hé mở…
” Tôi nói rồi chỉ cần em đáp ứng tôi… thi tôi khẳng định thành tích học tập của em sẽ tăng lên một bậc.”