ĐẾ THIẾU SỦNG TRONG LÒNG: NAM THẦN QUỐC DÂN LÀ NỮ SINH

Beta:NM

Có Ân Vô Dược mở đầu, lúc sau thi đấu mặc dù có chút khó khăn, nhưng cũng không có lo lắng.

Cứ như vậy đánh đâu chắc đấy, không khinh địch cũng không luống cuống.

Người giải thích trò chơi nói:” Trận thắng này của Ân Sơn Lấy Bắc rất quan trọng, chính là vì kiên trì của anh mà khí thế của Đế Minh lại trở lại.”

“Không sai.” Người giải thích khác trả lời:” Xem ra mặc dù là lão tướng cũng gặp được một đội trưởng biết dùng người.”

Trong lòng mọi người đều minh bạch.

Trình tự lên sân của Đế Minh đều là Tần Mạc an bài.

Có người từng nói qua rằng, nếu thời điểm Tần Mạc không có ngồi ở khu chuẩn bị chiến đấu, anh chính là người giáo luyện* của chiến đội.

*giáo dục, huấn luyện

Mà lúc anh đeo tai nghe, thao túng máy tính, anh liền trở thành một nhân vật khác.

Sở dĩ Đế Minh trầm ổn như vậy.

Nguyên nhân trong đó là do có Tần Mạc ngồi ở đó.

Kế tiếp là 2V2.

Chính bản thân Tiết Dao Dao chính cũng không rõ ràng lắm, cô di chuyển con chuột như thế nào, chỉ nghĩ giết một người hoặc là ở lại bảo vệ thành.

Chờ sau khi kết thúc, cô mới ý thức được, mình thật sự thắng.

Ngón tay đều run rẩy, trái tim cũng nhảy theo.

Lần đầu tiên, không có Phó Cửu giúp đỡ, cô thắng.

Cách đó không xa, Phó Cửu ngồi trên ghế theo dõi tình hình thi đấu nhìn tới câu môi cười, dùng khẩu hình miệng nói một tiếng: “Xinh đẹp.”

Có lẽ, đây là thứ mà bọn họ không màng tới những ánh mặt khinh miệt mà theo đuổi.

Điện Cạnh, chúng ta thật dũng cảm.

Mà bạn bè, chúng ta cũng tín nhiệm.

Không khí chúc mừng từ trước đến nay đều chưa từng náo nhiệt như vậy.

Phong Dật làm người đại diện ở kia cũng mỉm cười nhìn một màn này.

Trừ bỏ đệ đệ nhà mình, hắn cũng ở chung rất nhiều với đám nhóc đó.

Có ai có thể nghĩ đến.

Trong bọn họ, một ít người tháng trước vừa kêu không biết Điện Cạnh là cái gì.

Mà hiện tại, mỗi người ở đây đều là có thể đội viên đáng giá để phó thác rồi.

Có lẽ năm nay, bọn họ có thể lấy quán quân cả nước.

“Anh. ” Phong Thượng với khuôn mặt đỏ bừng chạy tới:” Anh, anh nhìn xem, chúng ta…chúng ta thắng.”

Phong Dật nhu hòa vò đầu hắn: “Thấy rồi, không tồi, thừa dịp như vậy, tiếp tục cố gắng nha.”

“Vâng.” Càng ngày càng hướng mắt tới, có thể thấy được tương lại tươi sáng phía trước.

Phó Cửu một tay đánh vào ghế sau, khóe miệng nhếch lên, vừa muốn mở miệng, bất chợt hướng tới bên trái nhìn một chút!

Tần Mạc nhướng mày:”Như thế nào?”

“Không có gì” Ánh mắt Phó Cửu mãi không rời nhìn hướng của khu an toàn.

Là cô nhìn lầm rồi sao?

Nơi này như thế nào lại xuất hiện người kia…

“ Tiểu Hắc Đào, cậu còn ngồi ở đó làm gì, mau xuống đây chúc mừng.” Lâm Phong mở miệng đánh gãy suy nghĩ của Phó Cửu.

Phó Cửu câu môi cười, liền như vậy một tay chống lan can nhảy xuống, động tác soái khí làm cho mấy em gái xung quanh chỉ muốn ngất đi.

Lâm Phong bị chấn động, dựng ngón cái:”Thân thủ tốt.”

Tần Mạc cũng hướng bên này nhìn qua, tiếp theo lại nhìn đến chỗ lúc nãy Phó Cửu nhìn, nơi đó trống rỗng, cái gì đều không có.

Gia hỏa này lúc nãy rốt cuộc là nhìn cái gì….

Thi đấu khu vực liên tiếp năm ngày….

Đế Minh chiến đội như một con hắc mã, liên tiếp thắng lợi.

Nhất cử nhất động đều bị người khác phân tích trên Weibo.

Bất quá đối với Phó Cửu cũng không phải trọng điểm.

Mấu chốt là vũ hội hóa trang rút thăm…..

“Đến đây đi, người trước rút đi lấy một chút may mắn.” Lâm Phong biểu tình thực nghiêm túc cầm ống trúc.

Phó Cửu thầm nghĩ, một cái vũ hội hóa trang, có cái gì cần may mắn, cô soái như vậy, giả gì mà không được, đúng không?

Lâm Phong ý vị thâm trường:” Đừng trách người từng trải không nhắc nhở cậu.”

Phó Cửu cũng không để ý, cười nhạt vươn tay lấy ở chính giữa.Tiếp theo, lật ra vừa thấy.

Hai chữ……Nữ trang…..

Bình luận

Truyện đang đọc