Editor: Quá Quá
Đối với cái ôm giữa hai người kia, rất nhanh sẽ bắt đầu có nghị luận.
“Các cậu nhìn xem kia có phải là Hắc Đào Z, người rất nổi tiếng trong giới Điện Cạnh gần đây hay không?”
“Mẹ kiếp, không nghĩ tới Đại Hắc Đào của tôi cũng sẽ tham gia loại tiệc sinh nhật như thế này!”
“Cậu ấy đang ôm ai vậy? Bạn gái ư?”
“Khoan đã, sao tôi cảm thấy em gái kia trông rất quen mắt, là Dao Dao nhà tôi!”
“Cái gì mà Dao Dao nhà cậu?”
“Cô ấy cũng đánh [Anh hùng] và cũng là đội viên của chiến đội Đế Minh. Tránh ra, đừng làm phiền tôi nhìn thần tượng của mình.”
“Tôi muốn nhìn Đại Hắc Đào của tôi cơ.”
“Có vẻ quan hệ giữa hai người bọn họ không tồi.”
“Đều đã ôm nhau, cậu nói xem.”
“Tự nhiên tôi cảm thấy họ thật xứng đôi.”
Không thể không nói, hình ảnh như vậy nhìn vô cùng duy mĩ*.
*Duy mĩ: Chỉ có cái đẹp.
Ánh đèn chiếu xuống, khuyên tai tròn màu đen trên tai thiếu niên còn mơ hồ tản ra tạp sắc.
Đẹp trai lại oai nghiêm.
Hàn Tố Tố đứng bên cạnh nhìn, lúc đầu còn cảm thấy vui vẻ vì thiếu niên xuất hiện.
Đến khi cô thấy thiếu niên ôm Tiết Dao Dao vào trong lòng ngực, ngay lập tức cặp mắt kia không còn thân thiện nữa.
Nhưng mà không có ai chú ý tới, ngoại trừ Hàn Tố Tố còn có một người khi nhìn một màn này, ngón tay chậm rãi xiết chặt lại.
Người nọ không phải ai khác chính là Giang Tả.
Vẻ kinh ngạc trên mặt bạn bè của Giang Tả còn chưa kịp thu hồi lại.
Giang Tả vừa mới tiến lên một bước là tính toán làm cái gì?
Nhưng thật ra ánh mắt Phó Cửu luôn chú ý tới bên này, cô nghiêng đầu sang, câu môi cười: “Giang thiếu, lại gặp mặt.”
Giang Tả nhìn thiếu niên đang đứng bên này, thái độ lạnh nhạt đi rất nhiều, ánh mắt nhìn Tiết Dao Dao thản nhiên ừ một tiếng.
Phó Cửu đứng bên cạnh Tiết Dao Dao, liếc mắt quét bốn phía một cái, cong mắt nở nụ cười: “Dao Dao là con gái, tùy tiện để cô ấy ôm người khác như vậy đã không còn là trò chơi nữa. Nhưng mà nhìn vẻ mặt của Giang thiếu, dường như cũng không để ý sẽ có người nào đó làm ra trò chơi ác liệt như thế trong tiệc sinh nhật.”
Giang Tả nghe vậy, hai mắt híp lại.
Hào Giai lại bởi vì hai chữ ác liệt, sắc mặt biến đổi: “Ác liệt hay không ác liệt hình như không tới lượt cậu định đoạt. Dao Dao, cô có ý gì, mang theo bạn của mình tới đây gây chuyện sao?”
Tiết Dao Dao vừa muốn mở miệng, Phó Cửu đã kéo người cô lại, cảm xúc rất nhạt: “Hiểu lầm rồi. Ngày thường chúng tôi phải đánh [Anh hùng] nên rất bận, không có thời gian tới đây gây chuyện với kẻ khác. Hôm nay Dao Dao đến là vì tặng quà, dù sao cũng đều là người nhà họ Giang. Nhưng hình như vị tiểu thư này không phải họ Giang?
Ở trong địa bàn nhà họ Giang, Giang thiếu có thể cam chịu để người ngoài tới chất vấn em gái mình... Tính tình của Giang thiếu thật tốt, nhưng tôi không giống vậy, Dao Dao là đồng đội của tôi. Nếu nơi này không có người hoan nghênh chúng tôi vậy thì, Dao Dao, quà cậu mua đâu, đưa cho Giang thiếu đi. Giang thiếu rộng lượng như vậy chắc là sẽ không để ý việc cậu rời khỏi đây trước đâu.”
Trong những lời nói này, nội dung rất nhiều.
Nhiều đến mức ánh mắt Giang Tả cũng thay đổi theo.
Anh ta nhìn về phía Dao Dao, đáy mắt càng thêm lạnh lẽo.
Đây là lần đầu tiên Tiết Dao Dao có thể nhìn thẳng vào ánh mắt như vậy.
Cô nghĩ từ trước đến nay cô đối với Giang Tả không quá thua thiệt.
Mặc dù trước kia là cô mơ mộng hão huyền, đã từng dùng ánh mắt yêu thích như vậy nhìn người này.
Hơn nữa đều vì mỗi lần anh ta tìm mình tâm sự mà cảm thấy bản thân mình không giống người thường.
Nếu có cơ hội, cô muốn nói cho Giang Tả rằng tôi thích anh. Nếu anh không thích tôi, có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ từ bỏ, cho dù là quá trình từ bỏ có chút khó khăn.
Chỉ là trước nay tôi đều không muốn gây trở ngại cho anh, hoặc là cướp anh khỏi tay người nào khác.
Tôi hiểu, thích cũng là muốn tự yêu bản thân.
Tiết Dao Dao không nói thêm gì nữa, lấy quà ra: “Sinh nhật vui vẻ.”
Chỉ là bốn chữ bình thường nhất.
Rất có lễ phép.
Như vậy sẽ không tiếp tục có người nào nói cô và mẹ cô vì nghèo mà không được dạy dỗ đàng hoàng.
Trong lòng Tiết Dao Dao rất rõ, thiếu niên xuất hiện là vì duy trì tự tôn của cô...