Editor: Sửu nhi
“Cái chiến đội vân trung này chơi không tốt.” người họ Trương vuốt cằm giải thích.
Lão Tưởng cũng không cảm thấy như vậy: “ cậu đừng quên hiện tại là đế minh bên kia số lần chết đã nhiều rồi. Lâm Phong chết một lần nữa vậy đồng nghĩa với việc chỉ còn lại một mình Ân Sơn lấy bắc sẽ đánh. Tuy rằng thực lực của Ân Sơn lấy bắc không tồi, nhưng dù sao cũng là cái lão tướng, chính mình chống đỡ sẽ không được cái gì, cho nên bọn họ hiện tại khẳng định sẽ không tiếp tục cường công. “
Nhưng mà, lão Tưởng lại bị chính lời nói của mình đánh vào mặt.
Bởi vì lâm phong bọn họ,
Tiếp tục đi qua hạ bộ, tiến hành công tháp!
Trong một phút đồng hồ ngắn ngủi, bọn họ đã đảo ngược tình thế!
Xem tất cả mọi người vì chiến đội đế minh một phen đổ mồ hôi lạnh!
Người chiến đội Vân trung bên này bởi vì không cùng chết, cho nên trước sẽ sống lại một người, sau đó người khác mới có thể sống lại.
Người sống lại trước đi ra ngoài chính là chịu chết, hắn căn bản đánh không lại hai người. không đi ra cứ như vậy nhìn cũng không được.
Cho nên chỉ có thể dựa vào kỹ xảo, tìm đúng nhược điểm của Lâm Phong, muốn đem hắn giết chết trước.
Lâm phong chơi game tính tình dễ dàng, Chỉ cần tới gần là có thể giết được hắn!
Chính là lúc này đây, đối phương lại phát hiện chính mình sai rồi.
Lâm phong thế nhưng trước sau lui một bước, đem tấn công chủ lực giao cho Ân Sơn lấy bắc, sau đó tiến hành rồi phụ trợ!
K, O!
3 giết3 chết!
Thành trì bị công!
Đế minh thắng tuyệt đối!
Hắn vừa mới còn nói muốn giết lâm phong, bây giờ đôi mắt của hắn đều dại ra.
Hắn nhìn bóng của chính mình vừa mới sống lại ở tường thành.
Lại bị hai chữ thất bại kia làm cho sắc mặt đều tái nhợt xuống.
Lão Tưởng - người giải thích lần này thật là hoàn toàn câm miệng!
Fan bên kia không khỏi cố gắng vỗ tay.
Không phải fan của đế minh, mà là fan của vân trung.
Không thể không nói trận thi đấu này chơi thật xuất sắc.
Vô luận là Ân Sơn lấy bắc, hay là lâm phong, lại một lần nữa đi về phía trước.
Hình ảnh như vậy, chỉ cần là người nhìn liền sẽ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Có lẽ chúng ta ở chiến doanh khác nhau, nhưng này cũng không ảnh hưởng đến sự kính nể chấp nhất của chúng ta.
Hôm nay lâm phong thực hiển nhiên là không giống như ngày thường, bộ dáng người kia khi mặc chiến phục thật xinh đẹp.
Chuyện đầu tiên hắn đứng lên, chính là hướng tới vân hổ nhìn qua, gương mặt đẹp nổi lên ý cười.
Như là một đứa trẻ đơn thuần nhất.
Nhưng mà, hắn lại phát hiện sắc mặt Vân Hổ không phải thực tốt.
Tình trạng này là sao.
Hắn đều thắng, gia hỏa này như thế nào còn cho hắn bộ mặt xấu như vậy?
“Uy, cậu…… “Lâm phong nói còn không có nói xong, vân hổ liền đem người một phen túm lại đây, tiếng nói thực trầm: “Vừa rồi bọn họ nói cậu như thế nào, giờ nhìn tôi như thế nào giúp cậu giết bọn họ.”
Lâm phong vừa nghe: “Đủ anh em!”
Phó Cửu lắc lắc đầu, lâm phong trì độn như vậy,tâm sự của vân hổ không có khả năng thành.
Nhưng mà, hiện tại những cái đó cũng không quan trọng.
Quan trọng là, Tần mạc muốn lên sân khấu!
Mọi người tựa hồ đều đang chờ một màn này.
Một tên tay thương như Tần mạc rốt cuộc chơi tốt đến mức nào?
Hắn có thể hay không vẫn là giống như trước kia, có được kỹ thuật xinh đẹp vô song.
Tất cả mọi người ở hiện trường đều nhắm ngay tới chỗ Tần Mạc.
Mắt thấy Tần mạc đứng lên, khuôn mặt tuấn mỹ, thật sự có thể ở trong nháy mắt khiến cho mọi người thét chói tai.
Trên thực tế, chiến đội đế minh đã nhẫn lâu lắm rồi.
Tần mạc từ chỗ ngồi đi tới sân thi đấu, đã chướng mắt người giải thích.
Chỉ cần bằng điểm này, chiến đội đế minh bên này cũng muốn đem mặt mũi tìm trở về.
Huống chi là đứa " em trai " này của hắn đều chịu không được một chút khi dễ nào.
Cơ hồ là toàn bộ trung tâm cạnh kỹ, đều có thể cảm nhận được khí tràng trên người Tần mạc.
Cùng thời điểm hắn ngồi ở trên ghế hoàn toàn bất đồng.
Vừa rồi hắn như là một quân sư ưu nhã, chỉ điểm giang sơn, không có chút nào sắc bén.
Mà hiện tại, hắn như là ác ma từ mạn họa đi ra, thị huyết vô cùng!