ĐẾ THIẾU SỦNG TRONG LÒNG: NAM THẦN QUỐC DÂN LÀ NỮ SINH

Editor: NM

Phó Cửu đem áo lông che khuất tầm mắt của mình lấy ra, cũng không có nói thêm cái gì.

Dù sao đổi lại mặc đồ nam so với mặc đồ nữ an toàn hơn.

Trước ngực có băng vải nên không cần quá lo lắng.

Chỉ là nếu lại muốn ngủ chung cùng đại thần, nhất định phải thêm nhiều hơn một tầng bảo hộ.

Cho nên Phó Cửu quấn ngực rất chặt.

Nhưng đối với cô mà nói, quần áo của đại thần có hơi lớn một chút.

Đặc biệt là áo lông, tay áo phải xoăn lên ba lớp.

Tần Mạc cầm chén rượu quay đầu lại, nhìn thấy chính là dáng vẻ này của thiếu niên, còn xách quần ở kia, tóc ngắn màu bạc hạ xuống, khuôn mặt kia trông có chút buồn bực, giống như là trẻ con trộm mặc quần áo người lớn. Dù bận vẫn ung dung dựa vào một bên.

Phó Cửu ngước mắt, thấy đại thần một chút ý tứ muốn hỗ trợ cũng không có, môi mỏng câu lại: “Quần áo này quá lớn, em mặc không vừa.”

“Hiện tại biết mình lùn rồi sao?” Tần Mạc uống một ngụm rượu, tiếng nói chậm rãi: “Học bá leo trần nhà.”

Phó Cửu trượt chân, thiếu chút nữa ngã quỵ, loại tật xấu đặt biệt hiệu độc ác này của đại thần có nên sửa lại hay không.

Tần Mạc rũ mắt nhìn thoáng qua màn hình điện thoại đang sáng lên của mình: “Anh kêu em làm chuyện kia, đã làm xong chưa? “

“Chuyện kia? “Phó Cửu lôi kéo tay áo của mình:” Chuyện gì? “

Tần Mạc thấy tình cảnh này, buông chén rượu, dạo bước đi tới, túm lấy cánh tay của thiếu niên, cuốn cổ tay áo, sườn mặt tuấn mỹ mà đạm mạc: “Chia tay.”

Gằn từng chữ một, âm sắc trầm ổn.

Lúc này Phó Cửu mới nhớ tới, xác thật có chuyện này.

Bất quá, cô không thể đáp ứng quá sảng khoái, bằng không sẽ lộ ra sơ hở.

Đành phải cúi đầu, không nói gì.

Tần Mạc cười như không cười ngừng động tác: “Sao vậy? Luyến tiếc?”

“Đây trên danh nghĩa cũng là mối tình đầu của em.” Lời nói này của Phó Cửu là thật: “Anh Mạc, anh đừng thấy em tỏ tình nhiều lần như vậy, nhưng đây là lần duy nhất thành công.”

Tay Tần Mạc tăng thêm lực đạo: “Em cũng biết số lần em tỏ tình rất nhiều sao.”

Phó Cửu sững người, sao cô cái hay không nói lại nói cái xấu thế này, đây xác thật không phải chuyện đáng để kiêu ngạo.

“Tóm lại đây là lần đầu tiên, anh cho em chút thời gian.”

Trả lòi như vậy chắc là không sai đi.

Tần Mạc dừng mắt, sau đó tiếng nói nặng nề vang lên: “Một ngày.”

“Cái gì? “Phó Cửu ngước mắt.

Tần Mạc tiếp tục thay thiếu niên cuốn cổ tay áo, đường cong sườn mặt nhìn không ra bất kỳ cảm xúc gì: “Anh chỉ cho em thời gian một ngày, nghe không, đây đã là cực hạn.”

Phó Cửu không có lập tức trả lời.

Mà Tần Mạc lại không biết hôm nay đã bao nhiêu lần có loại tâm tình như vậy.

Cái loại tâm tình lo lắng sợ bị cự tuyệt.

Lo lắng?

Từ khi nào anh cũng sẽ có loại cảm xúc khó hiểu này.

Không phải không có cảm giác tội ác.

Dùng nhược điểm như vậy ép buộc thiếu niên chia tay.

Căn bản không chịu đựng được người này sẽ thuộc về một cô gái khác.

Nếu còn chưa có quan trọng.

Thì phải hoàn toàn nhổ bỏ.

Không cho bất cứ thứ gì có cơ hội nẩy mầm.

Lúc này đây anh đã học được giáo huấn.

Về sau, bên người thiếu niên bắt buộc chỉ có anh.

“Được. “Phó Cửu tận lực làm biểu hiện của mình có điểm buồn, thanh âm cũng khàn đi:” Em sẽ nỗ lực để mình quên đi. “

Tần Mạc nhìn cái đầu đang cúi thấp, lông xù xù màu bạc.

Có được đáp án mà mình muốn.

Cũng không có tâm tình sung sướng.

Bởi vì Tần Mạc phát hiện, nếu có thể, anh cũng không muốn cho thiếu niên mất mát như vậy.

Đặc biệt là thiếu niên này mất mát, không phải vì anh, mà là vì một cô gái.

Bình luận

Truyện đang đọc