ĐẾ THIẾU SỦNG TRONG LÒNG: NAM THẦN QUỐC DÂN LÀ NỮ SINH

Editor: Bích Hóa

Ầm một tiếng.

Lúc này bạn học Phó Cửu chỉ có một loại cảm giác đó là tự tạo nghiệt không thể sống.

Nhưng mà cô cũng đã rõ độ phúc hắc của đại thần.

“Em công như vậy chắc là sẽ không thẹn thùng đâu nhỉ?” Tần Mạc nhướng mày.

Phó Cửu: “…” Chẳng lẽ đây là cái giá phải trả khi bị phát hiện đăng bài lên weibo ư?

Cũng may lúc này Lâm Phong ngồi phía bên kia đột nhiên hô lên: “Đội trưởng, chính giữa!”

Tần Mạc nhíu mày, mang tai nghe lên lại, tay trái cầm con chuột, đầu tiên là ẩn thân, nhanh chóng lướt qua bãi cỏ, trực tiếp chụp lấy người ở giữa.

Dùng một chiêu triệu hồi về giết vẫn cướp đoạt được tháp.

Đối phương căn bản không ngờ sẽ đột nhiên xuất hiện một người như vậy, muốn phản kích lại đã không còn kịp nữa rồi.

Nhưng đồng đội bên kia lại muốn mượn cơ hội lúc đại thần chỉ còn nửa cây máu và đang chạy tới tháp để giết chết anh.

Không nghĩ tới đại thần lại trực tiếp nhảy lên, bắn ra ba kỹ năng bạo kích về phía đối phương.

Người nọ lập tức bị choáng váng đứng tại chỗ.

Lúc này Lâm Phong tiến lên, tung ra đại chiêu rồi nửa quỳ nửa ngồi dưới đất.

Song sát!

“Quá đã! Đội trưởng, tiếp tục nào!”

Vì trong trò [Anh hùng] này, thứ quan trọng nhất chính là sự phối hợp của tập thể. Nếu như trong đội có một thích khách giống như thần, cảm giác kia sẽ như thế nào?!

Ngay cả trên đường đi cũng diệt cỏ tận gốc, đẩy tháp thì tính là gì? Chúng tôi muốn giết người!

Phó Cửu cũng bị chấn động bởi cách đánh của đại thần. Phải biết rằng xem ở trên màn hình là một chuyện, tận mắt nhìn thấy người kia dùng chuột chơi game lại là một chuyện.

Dù sao thì chỉ với một mình đại thần, anh ấy cũng có thể gánh toàn bộ.

Vì thế Phó Cửu quyết định không ra ngoài thành, cứ vậy mà tà nịnh chống cằm, nghiêng mắt nhìn Tần Mạc, miệng còn hỏi: “Có phải từ trước đến nay anh Mạc chưa từng thua hay không?”

“Đâu chỉ là chưa từng thua, đội trưởng cũng chưa bao giờ chết trong trò chơi.” Lâm Phong còn muốn trả lời nghi vấn của thiếu niên: “Tiểu Hắc Đào, sao cậu không nhúc nhích vậy?”

Phó Cửu cười nhạt: “Nếu tôi lại ra tay sẽ không công bằng với đối phương, anh và đại thần hai đấu năm là được.”

Cô vừa nói xong câu này, người đối diện vừa mới bị giết lập tức kêu biệt hiệu của đại thần, vẻ mặt tựa như cực kỳ không phục: “Thích khách đối diện, cậu chờ đó cho tôi!”

Bắt đại thần chờ?

Phó Cửu thầm nghĩ, người này cần phải chết.

Tần Mạc cũng không nói chuyện, chỉ là có chút kỳ lạ.

Anh thật sự dừng lại trước tháp, ngay cả động tác nhỏ cũng không có.

Bên đối phương nhanh chóng chạy tới ba người.

Kẻ dẫn đầu a một tiếng: “Nếu cậu đã muốn chết như vậy thì tôi sẽ thành toàn giúp cậu!”

Nhưng không ai ngờ tới, anh ta vừa nói xong câu đó thì người trước mắt chợt lóe, không thấy nữa!

“Mẹ kiếp, ẩn thân à?”

Không đợi anh ta nói hết khúc sau, một luồng ánh sáng màu bạc đã đâm thẳng tới từ phía sau, thẳng vào chỗ hiểm.

Đây là chiêu thứ nhất, chiêu thứ hai là bạo kích giảm tốc độ, chiêu thứ ba là đẩy lùi đối thủ.

Chỉ vang lên một tiếng K O!

Nếu dùng một câu để miêu tả kỹ thuật này của đại thần, quả thực chính là mười bước giết một người, không giữ lại bất cứ tung tích gì.

Quan trọng nhất là anh chỉ giết người kia, không đụng tới những người khác.

Hơn nữa từ lúc đó, anh chỉ đuổi bắt người kia.

Đợi đến khi đối phương bị chết ba lần.

Người nọ mới thật sự sợ hãi, ngay cả thành cũng không dám ra.

Kết quả lần này chắc chắn là thua, bởi vì đến cả thành thủy tinh cũng không bảo vệ được.

Nhưng mà có vài người vẫn còn mạnh miệng: “Ha ha, cậu thật trâu, có bản lĩnh thì vào thành giết tôi!”

Anh ta vừa thốt ra câu này, Phó Cửu liền thấy đại thần có động tác. Đầu tiên là ẩn thân, sau đó nhanh chóng chạy, thần không biết quỷ không hay mà dùng đại chiêu mạnh mẽ giết người nọ ngay trong thành thủy tinh!

Nếu đồng đội của đối phương chắc chắn sẽ chạy tới vây bắt đại thần.

Phó Cửu vừa thấy thế thì đột nhiên nhếch miệng, đảo mắt tới nhìn Tần Mạc còn đang giết địch…

Bình luận

Truyện đang đọc