Beta:Dung Ân hâm
Editor: Người qua đường Mặc Quân Nhiên.
Nói xong,anh liền lẳng lặng nhìn cô.
Như là nếu cô không nói ra được gì,thì còn lâu mới được đi.
Phó Cửu tức khắc có chút rất buồn bực.
Cố tình tay còn bị người ta nắm.
Mà ở đây đông người, cô một thân váy lụa thuần đen đi tới, cũng là hơi bất tiện.
“Em có phải hay không gọi tôi là anh Mạc?” Nói đến chỗ này, Tần Thần bỗng nhiên im lặng, nâng tay lên, liền muốn bắt tóc giả của cô.
Phó Cửu biết Tần Mạc đây là nổi lên nghi ngờ, duỗi tay cầm chắc, biểu tình buồn bực, vì sợ trước mặt mọi người bị vạch trần, dứt khoát đánh đòn phủ đầu: “Phải, không sai, em là Phó Cửu. Này là tóc giả.”
Tần Mạc nhìn người đó xù lông, môi mỏng lộ ngoài mặt nạ hơi mở, thanh âm cố ra vẻ ngạc nhiên: “Như thế nào em không nói sớm.”
Cô lại dùng mu bàn tay xoa xoa: “Em nghĩ nói, ai biết động tác anh nhanh như vậy, làm nụ hôn đầu tiên liền mất rồi.”
“Nụ hôn đầu tiên?” Tần Mạc nhướng mày: “Cửu gia bảo kinh nghiêm phong phú, bất quá vẫn là nụ hôn đầu tiên?!”
Phó Cửu… Đại thần lúc này nói toạc ra, thích hợp sao? Hơn nữa cái gì mà Cửu gia, buồn bực.
Tần Mạc nhìn đối phương càng chà môi càng hồng.
Ngón tay khẽ động, ngăn lại người nọ.
Ánh mắt có chút trầm, tiếng nói thực đạm: “Không phải mới hôn một cái, rất bẩn sao?”
Phó Cửu không nghĩ bẩn, chỉ là cảm thấy tàn dư lưu lại mùi thuốc lá rất nhẹ, đều do tồn tại của đại thần quá cường.
“Làm quá thế, về nhà lúc sau lại lau. Lâm Phong bọn họ ở đây tìm em thật lâu,em nên cùng bọn họ ra chào hỏi?Được chứ?”
Phó Cửu hiểu rõ ai kia, hắn căn bản là muốn cùng cô nhắc điều kiện!
“Mạc ca, giúp em, lần sau anh đau dạ dày em còn giúp anh nấu cháo.” Phó Cửu xác thật không thích Lâm Phong nhìn đến bộ dạng này của mình, nếu Lâm Phong mà biết, tất cả mọi người sẽ biết.
Chủ yếu là cô cùng đại thần vừa hôn môi qua tất thảy sẽ bị vây công.
Làm thế nào đại thần vẫn dường như không có việc gì vậy.
Quả nhiên cô với đại thần không thể so sánh trình độ da mặt rồi.
“Ta không thiếu người nấu cháo.” Tần Mạc ngón tay cuốn tóc đen đối phương, suy nghĩ một lát, nhắc nhở: “Vẫn là điều kiện trước kia.”
Phó Cửu nhìn Lâm Phong cách bọn họ ngày càng gần: “Điểu kiện? Trước kia có điều kiện gì?”
Tổng thể gia hỏa này không đem lời nói của hắn để trong lòng?
Tần Mạc hai tròng mắt nguy hiểm nhíu lại, lạnh lùng cười: “Không được yêu sớm, cách xa những nữ nhân nam nhân gì đó một chút, không cần quá đào hoa.”
“Em lúc nào có nam có nữ?” Phó Cửu phản bác.
Tần Mạc chất giọng nhàn nhạt: “Tiết Dao Dao, các người quá thân cận, chiến đội không cho phép đội viên trộm yêu đương, ảnh hưởng thi đấu.”
Nguyên lai là cái này a.
Phó Cửu vừa định nói chuyện, đã thấy Lâm Phong hồ nghi nhìn đến.
Nghiêng người, khóe miệng cười khẽ: “Anh Mạc, loại việc nhỏ này về sau tiếp tục nói, em phải đi trước, anh giúp em yểm hộ.”
Trong con ngươi sâu kín xẹt qua tia sáng, Tần Mạc đáp ứng, bất quá vẫn là có thêm điều kiện: “Cửa sau khách sạn biết không, đến nơi đó chờ anh.”
Phó Cửu:… Bảo nàng ăn mặc vầy đứng đấy chờ?
Đáp ứng trước, rồi kiến nghị sau.
Đáng tiếc, Tần Mạc cúi đầu, hơi cong eo, ở bên tai nàng nặng nề nói: “Không được cùng ai lưu lại, nếu chốc nữa không tìm được em, em hẳn là biết sẽ có hậu quả gì.”
Người khác cũng không biết cuộc trò chuyện có nội dùng thế nào.
Chỉ là nhìn Tần Thần tư thế hôn môi phi thường soái khí tuấn mỹ, liền cảm thấy trái tim sắp xong rồi…