ĐẾ THIẾU SỦNG TRONG LÒNG: NAM THẦN QUỐC DÂN LÀ NỮ SINH

Bốn người chơi đồng thời nhìn thoáng qua nhau, ánh mắt kinh sợ nhìn về phía Tần Mạc.

Cấp bậc mãn cấp (Cấp cao nhất trong trò chơi), tư liệu hoàn hảo.

Càng khiến người nhìn lóe mù mắt chính là chữ xếp hạng PK màu vàng sáng chói của hắn.

No 1!

Này chắc chắn là Tần Thần không thể nghi ngờ.

Bọn họ nhìn thấy Tần Thần... 

Hóa đá, kích động, phấn khởi!

Căn bản không có cách nào hình dung được tâm tình của bốn vị này.

Bọn họ ngồi ở tiệm internet, ta cầm con chuột đều run rẩy.

Người kia chính là Tần Thần!

Trước nay đều không chơi game riêng lẻ, mỗi lần phát sóng trực tiếp trong thi đấu Điện Cạnh sẽ dẫn tới nghìn vạn game thủ điên cuồng hô tên Tần Thần!

Bọn họ thật sự không phải đang nằm mơ đúng không?

Mặc kệ, trước mắt nên tự sát một lần rồi lại tiến vào trò chơi.

Chỉ có chết một lần, bọn họ mới có thể tin tưởng sự thật này!

“Sao lại không nhúc nhích rồi? Bắt đầu đánh đi nha.” Phó Cửu còn đang gõ chữ, vừa chớp mắt liền thấy bốn người chơi phía trước đang trong trạng thái treo...

Tình huống này là như thế nào?

Phó Cửu dừng một chút, chợt ý thức được điều gì.

“Là bởi vì anh?”

Tin nhắn này là do Phó Cửu gõ trong khung trò chuyện riêng.

Tần Mạc nâng lên một bàn tay, đáp lại: “Tôi chưa bao giờ đánh nghiệp dư, chỉ toàn đánh ‘Anh hùng’ chuyên nghiệp, cũng không rõ ràng lắm.”

“Anh không có tự mình vào game?” Phó Cửu chấn động.

Tần Mạc thản nhiên trả lời: “Không tự mình vào. Nhưng mà đôi khi công ty tuyên truyền yêu cầu game thủ vào game, ba lần.”

Phó Cửu căn cứ vào lý giải của đại thần, phiên dịch lại lời nói của anh chính là từ lúc bắt đầu chơi game, anh chỉ tự mình vào game ba lần, những lần còn lại đều là vì phát sóng trực tiếp...

“Trách không được bọn họ sẽ treo, hóa ra là bị đại thần anh dọa.” Phó Cửu nhướng mày, tốc độ tay bay nhanh: “Vậy ngày thường anh chơi game chẳng phải đều rất cô đơn? Lần này thì tốt, còn có gia bên cạnh, gia sẽ làm tài xế già mang anh đi làm giàu.”

Tần Mạc hoàn toàn không phản ứng lại. Tiểu tử này thuộc về loại hình thích leo lên nóc nhà lật ngói. Càng phản ứng càng muốn chọc người, tốt nhất là nên làm lơ cậu ta.

Nhưng mà ngoài ý muốn, cậu ta thuận mắt hơn một chút so với những người khác.

Nghĩ đến đó, Tần Mạc nghiêng đầu đốt một điếu thuốc. Cứ ngồi trên ghế da như vậy, sau lưng là bầu trời đầy sao, toàn bộ ánh đèn thành thị, khoảnh khắc đó phảng phất như tất cả đều là bối cảnh phụ trợ cho anh.

Bí thư Lương bưng cà phê đi tới, trên tay còn mang bao tay màu trắng. Từ trước đến này, tổng giám đốc nhà bọn họ đều có thói quen ở sạch, một chi tiết nhỏ cũng không xem nhẹ... Hắn muốn liếc mắt nhìn màn hình một cái, quan sát xem rốt cuộc là tổng giám đốc đang nói chuyện phiếm cùng ai.

Bình thường vào thời gian này, tổng giám đốc hẳn là đang xem tin tức về tài chính và kinh tế, tại  sao bây giờ lại lên trò chơi?

Rốt cuộc là người nào ở máy tính bên kia?

Lần trước khiến cho tổng giám đốc tạm dừng hội nghị đã diễn ra được một nửa.

Lần này lại làm tổng giám đốc điều chỉnh thời gian làm việc.

Chắc chắn là một tiểu yêu tinh!

Bằng không làm sao có thể khiến tổng giám đốc đến cả công việc cũng không làm mà lo chơi game?

Nhưng tiểu yêu tinh này là ai? Hắn thật sự rất tò mò, trong lòng ngứa ngáy giống như có móng vuốt đang cào.

Tổng giám đốc lại cố tình không nói cho hắn biết.

Thật là rất ưu thương... 

Vậy thì hắn báo cáo với ông chủ và phu nhân như thế nào?

“Bí thư Lương.” Tần Mạc tắt điếu thiếu, bưng ly cà phê lên, hai mắt nhìn hắn, đáy mắt tràn đầy tia sáng lạnh: “Nên nhớ kỹ anh rốt cuộc là ai. Hiện tại đóng cửa đi ra ngoài.”

Bí thư Lương cả người run rẩy, da đầu căng lên đáp: “Vâng.”

Vì sao khí tràng*** của tống giám đốc còn làm người ta có cảm giác áp bách hơn so với ông chủ?!

*** Là một khái niệm trong đạo giáo và triết học, là một loại năng lực thần bí, hay có thể dùng chỉ sức mạnh hoặc khí chất.

Không phải vẫn là một học sinh sao...

Trách không được fan của tổng giám đốc sẽ gọi cậu ấy là Tần Thần, này căn bản chính là bạo quân chuyển thế a!

Lại nói có người có thể không sợ tổng giám đốc như vậy, cũng là rất dũng cảm!

Nghĩ đến đây, bí thư Lương lấy điện thoại ra bấm một dãy số như rất quen thuộc, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Phu nhân, ông chủ, tôi hoài nghi tổng giám đốc cậu ấy yêu đương qua mạng. Không sai, chính là yêu qua mạng...”

Bình luận

Truyện đang đọc