ĐẾ THIẾU SỦNG TRONG LÒNG: NAM THẦN QUỐC DÂN LÀ NỮ SINH

Vu Chân nhưng thật ra thấy được hai người kia cùng nhau đi vào.

Nhưng cục trưởng Hoàng cũng đã phân phó qua, không cho bất luận kẻ nào tiếp cận văn phòng của ông.

Cho nên Vu Chân chỉ có thể ở bên ngoài nhìn, cảm giác này làm cô ta rất không dễ chịu.

Căn bản cho rằng lợi dụng tin tức Z, kêu người kia trở về tổ trọng án liền có thể cùng nhau kề vai chiến đấu.

Đó là điều cô mong muốn nhất, thậm chí làm một công việc như vậy cô cũng chấp nhận, chỉ vì mong có thể đến gần người này một chút.

Nhưng hiện tại lại thành ra thế này

Mà sở dĩ không cho người tới gần văn phòng, là bởi vì Tần Mạc không muốn cho ai biết là thiếu niên hacker có kỹ thuật đạt tới đỉnh cao kia.

Công kích Internet cũng không tính là cái gì.

Có thể công phá bảo toàn bộ hệ thống mạng, điều tra ra lịch sử giao dịch, điểm này không thể khinh thường.

Nếu bị người khác biết được…

Quả thật sẽ khó tránh khỏi có người đem việc này đổ lên trên người Phó Cửu.

Chuyện này cục trưởng Hoàng biết là đủ rồi.

Người khác, Tần Mạc không tin được.

Hai người đều nhanh chóng ở lại

Trong văn phòng chỉ còn lại âm thanh soàn soạt của bút viết và cạch cạch của bàn phím.Trước kia Phó Cửu căn bản không thể tưởng được có một ngày cô sẽ gặp được đối thủ một mất một còn, lại còn hợp tác với nhau.

Một khi ra tay, Phó Cửu mới phát hiện, rất không dễ dàng.

Cô không cần lại đi nghĩ về những việc nhỏ không đáng kể.

Đại thần tựa hồ nghĩ cô rất chuyên nghiệp.

Cô chỉ cần phát huy kĩ thuật hacker của mình.

Điều tra lịch sử rút tiền của người đó.Chỉ cần công phá hai nơi một là tài khoản trên danh nghĩa và thai là tài khoản ứng đối ngân hàng, sau đó tìm hắn ta chất vấn…

Sáu ngàn sản phẩm điện tử, rất ít người sẽ dùng tiền mặt mua, đây là điều căn bản.

Nhưng hiện giờ còn có Alipay cùng WeChat.

Cho nên Phó Cửu yêu cầu công phá đài giao dịch cần phải công kích thêm hai cái kia.

Đồ ăn đã đưa tới.

Là cục trưởng Hoàng tự mình mang bốn món ba mặn một canh tiến vào văn phòng.

Món ăn rất thơm ngon, làm người ta nhìn vào liền muốn ăn a.

Trên thực tế thời điểm này Tần Mạc cũng không có chú ý như vậy.

Chỉ là hiện tại có thiếu niên, đối phương còn ở trong này.

Cho nên Tần Mạc ở phương diện ăn mới không hàm hồ.

Viết xong điểm mấu chốt cuối cùng, anh buông bút xuống, nhìn thoáng qua thiếu niên ngồi ở trước máy tính.

Ngón tay thon dài lướt trên bàn phím thoăn thoắt, cặp mắt kia cũng không dời khỏi màn hình.

Thiết bị văn phòng cục trưởng không tồi.

Tần Mạc đi vào phòng vệ sinh rửa tay, lại liếc mắt nhìn thiếu niên một cái, thấy Phó Cửu vẫn là trạng thái kia, khom lưng mở ra hộp cơm của thiếu niên.

Cục trưởng Hoàng ở đứng bên cạnh nhìn, trong lòng nói thầm một câu, tiểu tử Tần Mạc này học cách chăm sóc người khác từ khi nào. Cậu ta không phải là đại thiếu gia mười ngón tay không dính nước sao.

Tần Mạc có bao nhiêu thói quen sạch sẽ, cục trưởng Hoàng từ trước đến nay đều biết.

“Trước tiên đi ăn cơm.” Đây là thanh âm của Tần Mạc.

“Không rảnh.” Phó Cửu cũng không ngẩng đầu lên, mái tóc bạc rũ xuống, tầm mắt nhìn chằm chằm vào mật mã.

Cục trưởng Hoàng nghe vậy hai mắt đều tỏa sáng, tiểu quỷ này thật lợi hại, cư nhiên cự tuyệt chiếu cố của Tần Mạc, không tồi, không tồi, nếu là có người như vậy vào cục cảnh sát, về sau cũng có thể có người không sợ Tần Mạc! Được lắm!

Bất quá để cho cục trưởng Hoàng ngoài ý muốn cũng không phải này đó.

Mà là kế tiếp, Tần Mạc ăn một ít đồ ăn, đem ghế mình dịch sang một chút.

Tầm mắt đảo qua màn hình, lại nhìn thoáng qua thiếu niên nhấp miệng.

Tiếp theo, môi mỏng câu lên, bàn tay cầm chiếc đũa, dùng chung một đầu đũa chạm chạm môi thiếu niên.

Bình luận

Truyện đang đọc