ĐẾ THIẾU SỦNG TRONG LÒNG: NAM THẦN QUỐC DÂN LÀ NỮ SINH

Editor: Bích Hóa

Ánh mắt Phó Cửu vững vàng nhìn Lý Mộng Nhiên cúi đầu xuống.

Khoảnh khắc kia giống như là có thứ gì đó muốn sụp đổ từ chỗ sâu nhất trong lòng.

Nếu không phải phía sau màn có người lên tiếng vạch trần thì có lẽ sự thật đã hoàn toàn chìm vào bóng tối.

“Không cần tự khởi tố, đi tìm công tố viên đi.”

Phó Cửu vừa thu hồi mắt đã thấy Tần Mạc nâng tay mở cổ áo sơ mi ra, tay khác cầm bút máy viết câu trả lời lên tờ giấy, ánh mắt thâm thúy: “Công tố viên sẽ không tiết lộ tin tức của người bị hại, cũng không nói ra tại phiên tòa. Còn những kẻ cặn bã đã gây tổn thương cho cô, tôi sẽ khiến bọn họ sống trong tù cả đời.”

Lý Mộng Nhiên nghe vậy, cả người chấn động thật mạnh.

“Nếu không nhìn thấy một màn kia thì cho dù chết cũng không thể nhắm mắt, tôi nói có đúng không?” Tần Mạc ngẩng đầu, môi mỏng khẽ nhúc nhích: “Tế phẩm thiếu nữ.”

Lý Mộng Nhiên ngây người, nhìn kẻ được gọi là Tần Thần trong truyền thuyết kia, có chút không thể tin tưởng: “Tần thiếu, anh, anh… Sao lại biết ID trên diễn đàn của tôi?”

“Tôi cũng không biết đây là ID trên diễn đàn.” Tiếng nói của Tần Mạc vẫn bình thản như cũ: “Chỉ là suy đoán có lẽ mấy chữ này có liên quan tới cô. Tôi đã từng học về tâm lý, những lời nói tiếp theo của tôi có khả năng sẽ rất trực tiếp. Lấy cái chết để giải tỏa sự uất giận của mình không phải là biện pháp tốt, người nhà của cô và những người quen cô sẽ rất khổ sở.”

Người nhà không chính thức là bạn học Phó Cửu cứ vậy mà bị điểm danh.

Tần Mạc nói tiếp: “Ngày hôm qua tôi bắt gia hỏa này chia tay với cô, cậu ấy đã khóc cả đêm.”

Phó Cửu: “…”

“Sáng hôm nay còn gọi tôi là anh trai, đòi tôi dẫn cậu ấy tới gặp cô.” Ngữ khí của Tần Mạc rất thờ ơ.

Người không rõ sẽ tin đây là sự thật!

Mẹ Lý liền nhìn về phía Phó Cửu.

Vẻ mặt của cục trưởng Hoàng như là không thể tin được khi biết học sinh cao trung bây giờ nói chuyện yêu đương đều si tình như vậy.

Chỉ có Lý Mộng Nhiên biết rõ đó là chuyện không có khả năng, thấy thiếu niên chợt ngây người liền lập tức bật cười: “Không ngờ tôi lại quan trọng với cậu ấy như vậy.”

Tần Mạc rất bình tĩnh: “Vô cùng quan trọng, nhưng mà chỉ trong ngày hôm nay. Ngày mai cậu ta sẽ chia tay với cô, hãy hưởng thụ thật tốt.”

“Này.” Phó Cửu nhướng mày: “Anh Mạc, hình như chuyện chia tay này phải do em cùng người ấy tự quyết định?”

“Bây giờ anh sẽ cho em cơ hội này.” Tần Mạc khoanh tay trước ngực, khuôn mặt tuấn mỹ tự phụ: “Đi giải quyết đi.”

Phó Cửu tiếp tục nhướng mày.

Lý Mộng Nhiên không biết tại sao khi thấy một màn trước mắt này, trong lòng bình ổn hơn rất nhiều.

Có thể là vì hai người kia đứng chung một chỗ, mỗi người nói một câu tựa như vô tình, trên thực tế đều là đang mở đường cho cô.

Hoặc là do câu “Tôi sẽ khiến bọn họ sống trong tù cả đời” cho cô chấn động rất lớn.

Thực ra thì tuy hai người kia có phong cách khác nhau, nhưng tam quan lại rất giống nhau không phải sao?

“Mộng Nhiên.” Phó Cửu bước tới gần nơi Lý Mộng Nhiên đang đứng.

Lúc đầu mọi người đều cho rằng chỉ là bắt tay bình thường.

Không nghĩ tới thiếu niên chợt vươn hai tay ôm người nọ vào trong ngực.

Ngay cả Tần Mạc cũng không đoán trước được hành động này.

Cho nên khi Phó Cửu ôm Lý Mộng Nhiên, tay còn đang di chuyển bút máy của Tần Mạc cũng dừng lại theo.

Mà Lý Mộng Nhiên lại vì cái ôm này mà trong mắt hiện lên ý cười.

Bởi vì lúc thiếu niên nghiêng đầu rũ mắt xuống đã nói nhỏ vào tai cô một câu: “Dù cậu không tin tớ cũng phải tin đại thần, anh ấy nhất định sẽ không để cậu chịu ủy khuất. Sau khi về nhà phải ôn tập thật tốt, đặc biệt là vật lý, nếu có thi cùng trường thì cho tớ mượn sao chép.”

Bình luận

Truyện đang đọc