ĐẾ THIẾU SỦNG TRONG LÒNG: NAM THẦN QUỐC DÂN LÀ NỮ SINH

Cục trưởng Hoàng bên này bị nhồi nhét một đống lớn thức ăn cho chó, vừa mới bình phục xong tâm tình, quyết định dùng đồ ăn tới trị liệu cho mình một chút.

Dù sao mấy món kia chính là tiền lương mười ngày của ông mua tới a,

Nhưng ai biết chiếc đũa của ông còn chưa có cầm lên, bên kia Tần Mạc đã đứng lên, sửa sang lại quần áo của mình một chút, tiếng nói thong thả ung dung: “Cục trưởng Hoàng, chúng ta đi. “

Cục trưởng Hoàng ngậm một cái súp lơ, vẻ mặt ngây ngốc, hộp cơm của tôi đều mở ra, cậu lại nói cho tôi phải đi! Có thể hay không đợi chút nữa rồi đi!

Thiếu niên nhìn biểu tình của Cục trưởng Hoàng, rất tự giác đi tới, vỗ vai đối phương.

Cục trưởng Hoàng:…… Hai tiểu tử này, ngay cả khi dễ ông đều ăn ý như vậy!

Phòng thẩm vấn.

Vị cục trưởng Trương kia còn đang suy nghĩ bước tiếp theo muốn đi như thế nào.

Hắn thậm chí đã nghĩ kỹ đường lui rồi, chỉ cần một mực chắc chắn đối phương thu tiền, đến lúc đó hắn sẽ đem chuyện này đổ lên người đối phương mà hắn sẽ không có liên quan gì.

Mà con gái để ý nhất chính là danh dự.

Huống chi đối phương vẫn là học sinh cao trung, chuyện cần cân nhắc sẽ có càng nhiều.

Mặc dù những việc này không rõ ràng lắm, cha mẹ của đối phương cũng nên hiểu.

Cho nên Trương cục trưởng cũng không lo lắng người bị hại bên kia sẽ phản cung.

Tất cả đều phải cảm ơn những cái đó đã thu hút được các cô gái.

Đã có việc tương tự xảy ra, nhưng tính chất chuyện này liền không giống nhau.

Trương cục trưởng rũ mắt, tuy rằng tiền đồ sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn, nhưng cũng không quan trọng, chờ thêm vài năm nữa không có người chú ý chuyện này, đề tài tự nhiên cứ như mà hạ xuống.

Đến lúc đó hắn lại mượn thế lực nhà ba vợ dốc sức làm lại, cũng không phải không có khả năng.

Tóm lại nói tới nói lui, vẫn là muốn xem lực ảnh hưởng truyền thông của ai lợi hại hơn.

Trương cục trưởng sở dĩ ngồi lâu như vậy, hoàn toàn bởi vì hắn tin tưởng ở phương diện này khẳng định có một ít người sẽ giúp hắn nói chuyện.

Nếu chức cục trưởng của hắn không còn thì lợi ích của đám người kia cũng sẽ bị tổn thất theo ……

Thời gian lại đi qua một ít.

Xung quanh cục cảnh sát có rất nhiều phóng viên vây quanh, có thể rõ ràng nhìn thấy có một ít người phóng viên tay cầm microphone, đối mặt màn ảnh, còn đang nói cái gì.

“Cục trưởng Hoàng,phóng viên bên ngoài yêu cầu chúng ta cung cấp tin tức, nói là muốn hỏi chúng ta một ít tin tức trên mạng kia có phải là sự thật hay không “?

Người nọ nói còn chưa nói xong, mắt đã thấy có truyền thông đang vọt tiến vào, microphone giơ lên trước mặt Cục trưởng Hoàng, giống như mãnh thú lũ lượt kéo đến, vội vàng đến một chút cơ hội phản ứng cũng không có: “Nhiều cô như vậy đều làm ở trong ngành sản xuất này, chúng ta có phải hay không nên ra tay ở bên trong trường học, hoàn thiện tư tưởng đạo đức của học sinh. Hơn nữa hiện tại tôi thực sự hoài nghi, cái video phát sóng trực tiếp trên mạng kia có phải hay không chính là thủ đoạn lăng xê. Nữ sinh cầm dao kia đến giờ vẫn không có lộ mặt, nếu cô ấy thật sự bị ủy khuất, vì cái gì mà không nói ra? Ít nhất cũng nên lộ mặt, hay là cô ấy đang sợ cái gì? Có phải hay không là sợ lời nói dối của mình bị vạch trần.”

Phóng viên tới quá nhanh, suýt chút nữa đã chụp được Phó Cửu cùng Tần Mạc rồi.

Không thể không nói, thân thủ hai người xác thực đều rất tốt, từng bóng người chợt lóe, đồng thời dán ở hai mặt trái phải trên tường, đều vẫn không mất đi soái khí tuấn mỹ.

Cục trưởng Hoàng kia béo lùn chắc nịch, dáng người đó dùng để che chắn quả thực đủ tư cách, bất quá đôi mày của ông ta khi đang nghe đến câu hỏi của phóng viên liền nhíu lại: “Sự việc vẫn chỉ đang dừng ở bước điều tra, mong các vị đừng suy đoán thêm. “

“Cục trưởng Hoàng, ý của ông là ông không có bất cứ hành động gì đáp trả sao?” Vị phóng viên kia mới vừa nói xong, liền đối mặt với màn ảnh nói: “Quý vị cũng đã thấy được rồi đấy, cảnh sát cũng không đưa ra đáp án chính xác, nói cách khác chuyện này ai đúng ai sai còn chưa được nhận định, tôi tin tưởng không ít người xem ở đây đều đang chờ một màn xoay ngược tình thế.”

Bình luận

Truyện đang đọc