ĐẾ THIẾU SỦNG TRONG LÒNG: NAM THẦN QUỐC DÂN LÀ NỮ SINH

Không sao, khẳng định có thể thắng.

Bọn họ còn có “Hắc Đào Z”!

Nghĩ đến đây, Tiết Dao Dao và Phong Thượng cùng nhau nhìn qua Phó Cửu.

Phó Cửu lần này không có cười, chỉ nhìn video kia không biết đang suy nghĩ cái gì.

Lúc này, Tiết Dao Dao và Phong Thượng cũng không biết, vì bảo hộ đôi mắt của Phó Cửu, Tần Mạc đã tính toán không để Phó Cửu lên sân khấu.

Sau khi xem video thi đấu của Anh Chi Lưu, không khí của toàn bộ chiến đội đều thay đổi.

Đó là một loại biến hóa bất tri bất giác làm cho người khác dung nhập vào đó.

Thời điểm tất cả mọi người đều bắt đầu huấn luyện.

Tay của Phó Cửu liền cảm thấy ngứa ngáy, ngay từ đầu cô cũng chỉ có thể ngồi ở kia ngậm kẹo que.

Sau đó, đôi mắt của cô liền bắt đầu không tự chủ đặt ở trên màn hình.

Tần Mạc ngồi ở vị trí cách Phó Cửu rất xa, sau khi dập tắt thuốc lá trên tay mới đứng lên đi tới trước mặt thiếu niên.

“Ngẩng đầu.”

“Hả?”

“Nhỏ thuốc.”

Tần Mạc xác thật là một người anh trai tốt, cả thuốc nhỏ mắt cũng mang theo bên người.

Thời điểm Phó Cửu được nhỏ thuốc còn nhịn không được đem đầu nhìn qua màn hình.

Ngón tay của Tần Mạc vẫn còn đang nâng cằm của thiếu niên, nhìn thấy đầu của đối phương trật đi một chút cũng không có nói gì].

Nhưng Phó Cửu lại mở miệng, cô nháy đôi mắt đang bị đau của mình, nói: “Ngày mai em có lẽ phải đi,Tu Nhị kia không có em thì sợ ngăn không được.”

Tốc độ tay xác thật rất nhanh, không chỉ là nhanh, chủ yếu chính là ngươi sẽ không khi nào hắn xuất hiện.

Ở trong trò chơi chỉ cần trốn ở trong bụi cỏ là có thể ẩn thân.

Đối phó hắn trừ bỏ phải phản ứng rất nhanh, có thể chạy kịp thì càng quan trọng là phải hiểu biết đánh lén chi đạo là như thế nào.

Phó Cửu là một hacker, so với Tu Nhị, cô càng am hiểu ngụy trang công kích hơn, am hiểu thì sẽ có thể đối phó.

Tiếng nói Tần Mạ nhàn nhạt: “Có tôi ở đây, không cần lo lắng.”

Phó Cửu còn muốn nói gì đó.

Tần Mạc nhướng mày: “Như thế nào? Không tin tôi?”

Nghe xong lời nói kia, Phó Cửu cười: “Tin tưởng, em ở khu dự bị cỗ vũ cho anh Mạc

Không biết bắt đầu từ khi nào.

Hai người đã dần dần thân mật thành như thế này.

Rõ ràng thời điểm mới gặp vẫn là mười phần mang mùi thuốc súng ở chung.

Hiện tại thì đều đã hiểu rõ ràng bộ dánh của cả hai là gì.

Nếu đã tín nhiệm như vậy thì trước đây đều không cần nói thêm bất cứ cái gì.

Chỉ là Phó Cửu vẫn là ít nhiều có chút tiếc nuối: “Nguyên bản cho rằng có thể cùng anh Mạc kề vai chiến đấu, thật là quá đáng tiếc mà.”

Thời điểm nói những lời này, thiếu niên là đang cười.

Tần Mạc đem thuốc thu hồi lại bỏ vào trong túi quần,một bàn tay khác vò loạn mái tóc bạc của Phó Cửu: “Đừng nói những từ ngữ kia thì mức độ đáng tin sẽ cao một chút.”

Gia hỏa này nói chuyện đều như vậy nhưng anh lại như thế nào chịu đựng được nhỉ.

Bởi vì có khuôn mặt đẹp sao?

Khuôn mặt của Phó Cửu quả thật rất đẹp, môi mỏng giương lên, tay giơ lên để ở trên vai của Tần Mạc: “Anh Mạc nhìn mắt của em như thế nào rồi.”

“Chỉ hồng một chút.” Tần Mạc cau mày: “Xem ra ngốc ở trong nhà cũng không tốt, tôi mang cậu đi ra ngoài một chút, mục tiêu của chúng ta là thi đấu cả nước, nếu đến lúc đó đôi mắt của cậu còn như vậy, sẽ chịu ảnh hưởng.”

Phó Cửu xác thật không thể ở chỗ này,xem màn hình máy tính như vậy càng làm tổn thương đôi mắt.

Hơn nữa sau khi Tần mạc nói xong những lời này, Phó Cửu cũng biết nặng nhẹ,mặc vào áo khoác lông nhung màu đen, sau đó đi theo Tần Mạc ra ngoài.

Lần này Lương bí thư…… Đã không dám lại đi theo!

Không khí ngoài trời của Đông Kinh rất tươi mát.

Hơn nữa bởi vì quá lạnh, đã bắt đầu có tuyết bay, hết thảy nhìn qua đều rất đẹp.

Hai người một trước một sau đi tới,hình ảnh kia phi thường ấm áp……

Bình luận

Truyện đang đọc