ĐẾ THIẾU SỦNG TRONG LÒNG: NAM THẦN QUỐC DÂN LÀ NỮ SINH

Lực chú ý của Tần Mạc còn tập trung vào hội nghị thương nghiệp, cạnh tay trái đặt chiếc cốc trong suốt đầy nước.

Người đại diện hội nghị ở đầu dây bên kia lại cảm thấy rất kỳ quái. Hôm nay trạng thái của tổng giám đốc Tần rõ ràng không có chút gì để ý.

“Chuyện liên quan tới Điện Cạnh tân tấn tái, tôi có ý tưởng khác.”

Sau khi bên phía người hợp tác nói xong, Tần Mạc mới mở miệng. Anh đeo tai nghe bluetooth, nhìn qua càng có cảm giác cấm dục thương nghiệp hóa hơn so với người bình thường: “Nếu muốn tìm đội viên mới có giá trị, vậy phải từ bỏ tuyển thủ được nội bộ chọn trước kia, để bọn họ đi thi đấu một lần.”

“Từ bỏ những người được nội bộ lựa chọn trước kia?”

Các giám đốc tại câu lạc bộ của Tần thị bắt đầu hai mặt nhìn nhau.

Đối tượng hợp tác cùng Tần Mạc là một người châu Âu, người nọ câu môi cười cười, rất bất đắc dĩ: “Chỉ là Tần, phương án điều động nội bộ lúc đầu là do cậu nói ra.”

“Đó là Tần thị trước kia, không phải lúc tôi tiếp nhận Tần thị.” Tiếng nói của Tần Mạc rất bình thản, mặc dù đang trong phương diện góp ý như cũ cũng không vội vàng, không mất đi sự chuyên nghiệp: “Trước nay nhân tài đều không thông qua nội bộ sàng lọc mới có thể chọn ra. Tôi tin rằng Robert cũng từng nghe qua câu nói này, ‘Master In Civil, cao thủ ở dân gian’.”

Robert nghe vậy, hai mắt sáng ngời, sau đó nhún nhún vai: “Được rồi, Tần Mạc, cậu lại thành công thuyết phục tôi một lần nữa. Tần thị có cậu thật đúng là được một phen nắm dụng bảo kiếm.”

Tần Mạc hơi cử động ngón tay, cũng không phủ nhận lời khen đó, càng không có chút khiêm tốn nào: “Cảm ơn.”

“Tần, tôi thích tính cách của cậu!” Robert cười phá lên: “Nghe nói gần đây cậu cũng bắt đầu chơi thích khách, còn đến phòng phát sóng trực tiếp nữa? Bên chiến đội của tôi đều rất quan tâm về việc rốt cuộc là ai có năng lực khiến cậu chú ý tới lần phát sóng trực tiếp nho nhỏ đó.”

Trên mặt Tần Mạc không chút gợn sóng, nghiêng đầu châm một điếu thuốc rồi kẹp giữa hai đầu ngón tay thon dài, cả người toát lên vẻ tôn quý thuộc giới thượng lưu: “Không phải vấn đề năng lực, đó là em trai tôi.”

“Em trai?” Robert giật mình.

Bí thư Lương là thư kí phụ trách hội nghị. Nếu là loại hội nghị vượt quốc gia này, anh đều sẽ đến làm bàng thính*.

*Bàng thính: Ngồi một bên mà nghe nhưng không được góp ý kiến, không được nhìn nhận là chính thức.

Chỉ là sau khi nghe đến hai chữ “em trai” kia, cả người bí thư Lương cảm giác có chút không tốt.

Tổng giám đốc Tần, đó không phải là em trai ruột của cậu!

Vì cái gì mà vào thời điểm mở họp này cũng dùng giọng điệu rất sủng nịch kia chứ!

Robert hỏi tiếp: “Tần, cậu có em trai từ khi nào thế? Tôi nhớ rõ không phải Tần thị chỉ có một mình cậu hay sao?”

“Em trai mới nhận. Thôi, không nói nữa, cậu ấy còn đang tắm rửa.” Tần Mạc nâng mắt lên nhìn lướt qua đồng hồ treo trên tường: “Tôi đi xem tên kia. Cứ vậy đi, ngủ ngon.”

Robert cực kỳ tò mò. Trong ấn tượng của anh, Tần luôn là người khó tiếp cận được.

Thật sự không nghĩ tới người đàn ông kia sẽ đối xử với em trai tốt như vậy.

Trước kia anh không thích người Hoa Hạ chính là vì sau khi việc làm ăn tốt lên, một số người nước họ sẽ lập tức xem nhẹ gia đình.

Bây giờ nhìn dáng vẻ của Tần Thần, ý tưởng muốn hợp tác cùng Tần thị của anh càng thêm chắc chắn.

Sau khi người trong câu lạc bộ nghe tới câu nói kia, phản ứng vô cùng lớn.

Bí thư Lương lại cảm thấy đầu bắt đầu đau. Tần Thần vừa mới quen vị thiếu gia họ Phó kia mấy ngày đã đưa người ta về nhà tắm rửa ư?

Không được, anh không thể suy nghĩ lung tung!

Nhất định là bởi vì Tần Thần cô đơn một mình lâu rồi nên mới tìm vị thiếu gia họ Phó kia đến bồi cậu ấy.

Nhưng cho dù muốn tìm cũng nên tìm phụ nữ không phải sao?

Vì cớ gì người xuất hiện bên cạnh Tần Thần lại là vị kia...

--- -----

Chương 137: Tần Thần lau tóc giúp Phó Cửu

Bí thư Lương hết sức rối rắm.

Không phải do anh không muốn gọi cho phu nhân hay ông chủ.

Chỉ là khi gọi điện thoại, anh nên nói như thế nào?

Cũng không thể nói rằng tổng giám đốc Tần bị “em trai” bẻ cong được...

Khác với tư tưởng sinh động của bí thư Lương, Phong Thượng đang lên trò chơi chỉ cảm thấy hôm nay cậu thật hèn nhát, thật đáng buồn.

Cho nên lúc cậu gõ cửa tiến vào cũng không thu hồi notebook lại, trên mặt đầy vẻ mất mát, rất tiều tụy.

Đại diện Phong còn tưởng rằng tiền trong trò chơi của em trai anh ta không đủ xài, lập tức vung tay lên rút ba nghìn từ trong ví ra, hỏi: “Đủ chưa?”

“Không, không phải về tiền bạc!” Mặc dù Phong Thượng nói lắp cũng cảm thấy chuyện hôm nay thực bi thương.

Phong Dật nhướng mày: “Đó là chuyện gì?”

Phong Thượng vừa định nói cho anh của cậu rằng cậu biết rõ Hắc Đào Z, nhưng nghĩ rồi lại tưởng tượng nếu anh trai cậu biết chuyện này, khẳng định cũng sẽ biết việc ngày đó cậu đi tham gia kí hợp đồng, cho nên chỉ lắc lắc đầu, không nói gì cả.

Nhưng Phong Dật có chuyện ồn ào thì phải trích cho em trai anh một chút: “Sắp tới anh rất bận, không biết tại sao tổng giám đốc Tần đột nhiên hủy bỏ tư cách nhập đội của các nhân viên ký hợp đồng lần này, bọn họ muốn nhập đội thì cần tham gia Điện Cạnh tân tấn tái năm nay, hại anh phải bố trí kế hoạch lại lần nữa, những ngày kế tiếp không thể đi quán ăn đêm để hẹn hò. Em nói xem, vì sao đại thần nhà anh cố tình có cái đức hạnh này chứ?”

“Em, em cũng không biết.” Trên thực tế thì Phong Thượng biết rõ, cậu cảm thấy Tần Thần quyết định như vậy, nhìn trái nhìn phải đều vì làm thần tượng của cậu hết giận.

Chẳng lẽ thần tượng thật sự bị đại thần dụ dỗ đi mất sao?

Phong Thượng càng nghĩ càng cảm thấy uể oải. Cậu còn muốn nuôi thần tượng nữa, sao lại khiến cho Tần Thần nhanh chân đến trước?

Bản thân Phó Cửu còn chưa biết có người nổi lên tâm tư muốn nuôi cô. Tay trái cô cầm khăn lông tùy ý lau tóc ngắn màu bạc của mình, để chân trần đi ra khỏi phòng tắm, giọt nước nhỏ từ đuôi tóc xuống dừng trên môi mỏng nhạt màu, làn da trắng trong suốt như ngọc sứ, từ mũi đến cằm đều xinh đẹp không thể bắt bẻ, sạch sẽ gọi người ghé mắt thêm nhiều lần.

Trong miệng thiếu niên còn ngậm một cây kẹo que, chậm rãi đi tới gần Tần Mạc.

Bộ dạng lười biếng tựa như quản gia ác ma trong tranh vẽ, cực kỳ xinh đẹp!

Sau khi thiếu niên tắm xong dường như càng trở nên hấp dẫn ánh mắt người nhìn.

Có một gia hỏa đáng chú ý như vậy đứng ở đó, Tần Mạc cũng không còn cách nào tiếp tục công việc, đơn giản đóng hồ sơ lại, ném máy tính làm việc cứng nhắc sang bên cạnh, nâng mắt đảo qua đôi mắt đang nhìn anh của thiếu niên, nhấc tay phải lên: “Đưa khăn lông đây.”

Lúc này Phó Cửu sẽ không phản kháng động tác của đại thần nữa. Dù sao cũng đã mặc áo ngủ, mục tiêu của cô chính là bảo vệ phía trước của mình thật tốt, tùy tay giao khăn lông cho Tần Thần.

Tần Mạc khẽ phủi vài giọt nước trên mu bàn tay anh, giọng nói rất nhạt: “Cúi đầu.”

Phó Cửu hơi nhếch môi, đây là đại thần muốn lau đầu cho cô?

Vừa vặn cô cũng không tiện tự lau tóc cho mình, cứ thế giao cho đại thần, cũng nhận ra nếu để nước tích trữ ở phía trước quá nhiều sẽ lộ ra cái gì đó.

Nghĩ đến đây, Phó Cửu hết sức nghe lời đưa qua.

Tần Mạc nhìn quả đầu xù xù trước mắt, nâng tay phải lên, lực đạo không tính là mềm nhẹ. Dù sao Tần đại thần cũng cho rằng khi đối xử với em trai thì phải có bộ dáng đối xử tốt, không cần phải dịu dàng với một đứa con trai.

Nhưng mặc dù là như thế, nhìn lướt qua bóng dáng trước mặt vẫn tuấn mỹ động lòng người, trắng như sương tuyết. Anh vừa câu nhẹ môi mỏng chính là sủng vô tận...

--- -----

Chương 138: Thiếu gia coi cậu ấy thành bạn bè 

Thời điểm dì Trương bưng đồ ăn khuya tiến vào vừa vặn nhìn thấy một màn này, cháo trứng muối thịt nạc trên tay thiếu chút nữa rơi xuống đất.

Thiếu gia trước mắt thật sự rất không giống với thiếu gia mà bà quen biết trước kia.

Thiếu gia trước kia cao lãnh, đạm mạc, giống như tất cả sự tình đều nằm trong tay anh, không có thứ gì có thể khiến anh cảm thấy hứng thú.

Có phải do từ nhỏ đến lớn thiếu gia luôn một mình, bây giờ vất vả lắm mới có bạn bè nên như vậy không?

Dì Trương nghĩ một hồi, quyết định đợi tới ngày mai rồi gọi cho phu nhân, hôm nay đã quá muộn.

Bà sợ bà nói cho phu nhân, phu nhân sẽ kích động ngủ không yên.

Tần Mạc cũng thấy dì Trương đứng trước cửa, vươn tay nhận lấy bát cháo, giọng điệu vẫn như cũ: “Được rồi, cậu có thể ăn, dì Trương nấu đồ ăn cho cậu đấy.”

Phó Cửu nghe vậy càng thêm vui vẻ, nâng quả đầu xù xù lên mỉm cười nhìn dì Trương: “Cảm ơn dì Trương.”

Dì Trương vội vàng xua tay, nhìn thiếu niên không sợ nóng mà hớp một ngụm cháo do bà nấu, trong lòng cũng cao hứng theo, một nồi lớn dành cho cậu ấy còn đặt ở dưới bếp.

Phó Cửu không có chút tia đau thương vì mình ăn không hết nào cả.

Cuộc sống tốt đẹp nhất không gì hơn đó là làm xong đề vật lý lúc mười một giờ tối còn có thể ăn cháo thịt nóng cuồn cuộn.

Đặc biệt là ở Giang Thành, thời tiết cuối thu đã bắt đầu lạnh, bên ngoài phủ đầy sương mù, ăn chút gì nóng thì trong bụng mới ấm áp.

Hơn nữa một bên cô ngồi ăn, một bên tiêu tiêu xài xài trong trò chơi.

Quan trọng nhất chính là cô rất có hứng thú về việc trong tài khoản của đại thần có bao nhiêu tiền.

Chỉ bằng thái độ tặng quà cho cô lần trước của đại thần, anh ấy tuyệt đối không thiếu tiền!

Phó Cửu vừa ăn cháo, vừa đăng nhập tài khoản của đại thần.

Cô hứng thú bừng bừng mở danh sách tư liệu trong tài khoản.

Một số 0, hai số 0, ba số 0… Tám số 0, chín số 0!

Tiền ảo trong game tới chín số 0, nếu đổi thành nhân dân tệ cũng hơn trăm vạn...

Phó Cửu lại nghiêng mắt nhìn đại thần đăng nhập vào tài khoản của cô, mới có mấy ngàn đồng bạc.

Chẳng lẽ này chính là sự chênh lệch giữa học bá và học tra?

Phó Cửu cúi đầu, ngậm cái muỗng, ăn cháo!

Không công bằng!

Cô phải nghĩ biện pháp kiếm nhiều tiền hơn.

Phó Cửu nghĩ đến đây, lại như là nhớ lại cái gì.

Đúng rồi, Phong bảo bảo!

Phó Cửu vừa mở giao diện lên đã thấy “Thưởng Ngươi Một Quyền Tiêu Tiêu Nhạc” đang trò chuyện với các em gái trên kênh thế giới.

Căn cứ theo như lời cậu nói, Phó Cửu tỏa định vị trí chính xác của Phong Thượng, sau đó gửi qua một tin nhắn: “Có đó không?”

Sau khi Phong Thượng tiễn anh trai đi, vừa ngồi xuống đã thấy Tần Thần nhắn tin cho cậu trong trò chơi, làm cậu bị sặc nước, ho khan.

Là nick giả sao?

Đây là phản ứng đầu tiên của Phong Thượng.

Hơn nữa bạn học Phong còn đang suy nghĩ nick giả này quả thực đã đánh vào họng súng của cậu, cậu phải nghiêm khắc với cậu ta… Khoan đã, trên đỉnh đầu người nọ có xếp hạng, phía trên còn treo hai chữ Đế Minh cực kỳ bá đạo!

Đối với dấu hiệu này, bạn học Phong vô cùng quen thuộc, không ai khác chính là chiến đội của câu lạc bộ Tần thị… Thật sự là Tần Thần đang nói chuyện cùng cậu sao?

Phong Thượng cảm thấy mình đã chịu đủ kinh hách, phản ứng đầu tiên không phải là trả lời Tần Mạc trong trò chơi, mà là nhấn mở nick name Hắc Đào Z, gửi một hàng chữ qua để nghiệm chứng: “Thần tượng, thần tượng! Tần Thần lại hỏi tôi có ở đó không, tôi nên đáp lại anh ấy thế nào đây?”

Tần Mạc mới vừa đăng nhập vào tài khoản trò chơi của thiếu niên đã nhận được một tin nhắn như vậy, ngón tay thon dài lướt qua con chuột, không chút để ý nâng mắt lên nhìn Phó Cửu ngồi đối diện anh, mắt phượng thâm thúy dần dần trầm xuống...

Bình luận

Truyện đang đọc