Editor: Đậu ❤️ Đậu
Có thể giao tiếp với Ủy ban kiểm tra kì luật, lại có thể chỉ huy toàn bộ cảnh sát như vậy, Lưu Phó từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy như vậy.
Hắn tự nhận là hắn rất hiểu rõ cách cảnh sát phá án.
Hơn nữa, hắn cũng hiểu thân phận của hắn ở đây, không có ai dám làm gì hắn.
Nhưng đối phương cố tình cho hắn một bạt tai như vậy. Thật sự bất ngờ, hắn còn mong chờ vào mối quan hệ của mình. Nếu có quan hệ tốt, ngay cả khi không có địa vị cao như hiện tại, hắn cũng có thể về một thị trấn nhỏ nào đó làm bá vương.
Chính là sợ bị điều tra ra tài khoản có vấn đề, nên mới đem tài sản tham những mấy năm nay toàn bộ đều đặt ở bên ngoài.
Hiện giờ bại lộ như vậy…… Lưu Phó nắm chặt hai tay, hai mắt tràn ngập tơ máu. Đôi mắt nhìn chằm chằm Tần Mạc, muốn một câu trả lời.
Nhưng mà Tần Mạc thậm chí không thèm quay đầu lại, chỉ ném cho hắn sáu chữ: “Người đưa ông đến địa ngục.”
Lưu Phó bên cạnh giật mình.
Hắn không nghĩ rằng kết cục của mình lại như vậy.
Bởi vì ảnh hưởng của hắn, ngủ với một học sinh cao trung cũng không có gì to tát.
Ngay cả khi đối phương không đồng ý, xuống nước thương lượng là được. Huống chi hắn đang ở vị trí này, có ai dám làm loạn?
Nhưng tại sao lúc này lại không giống như vậy???
Có ý tưởng giống hắn chính là Trương cục trưởng.
Trên thực tế, một số người có quyền thế, muốn có phụ nữ thì rất đơn giản.
Trương cục trưởng chính là một ví dụ.
Trên thực tế hắn không đi cưỡng bức ai, cũng có rất nhiều nữ muốn cùng hắn.
Trong đó không thiếu bạch thỏ.
Chỉ là hắn cảm thấy nhân phẩm của mình vẫn là rất cao, không muốn đi ngủ với mấy cô bồi rượu.
Hắn liền thích thanh thuần.
Ngay từ đầu, hắn xác định trả tiền để mua.
Hiện tại, một số học sinh cao trung sống rất cởi mở, phóng túng. Miễn là có tiền tất cả đều không có vấn đề.
Nhưng sau này, càng ngủ hắn liền càng cảm thấy cô gái từ chối hắn mới thật sự là đẹp.
Cho nên sẽ ngủ thêm vài lần.
Từ trước đến nay chưa từng xảy ra việc gì lớn.
Duy chỉ có một lần.
Khi đó hắn ngủ quá sung sướng, chơi cũng quá mức, không cẩn thận làm người đó bị thương.
Người kia có một anh trai, vẫn luôn làm loạn.
Khi đó hắn đang leo lên trên, cho nên tác phong không thể ra chuyện gì.
Cho nên, liền tìm một đám người dạy cho hắn một bài học.
Nghe nói anh trai cô gái kia bị đánh gãy chân.
Nhưng chuyện này hắn không thèm để ý, chỉ cần không liên quan đến mạng người cũng đủ để cảnh cáo rồi.
Nhưng lần này……
Cảnh sát rốt cuộc vì sao mà dám xông tới.
Cục trưởng Trương so Lưu phó cục thông minh nhiều.
Thái độ hắn thừa nhận sai lầm rất tốt, thậm chí khi nói còn mang theo kỹ xảo: “Tôi không phải là một tấm gương tốt, vi phạm quy định là do lỗi của tôi. Tôi sẵn sàng bồi thường cho người bị hại, nhưng có một việc tôi muốn hỏi cảnh sát, cho tôi một cái công bằng. Tôi không có cưỡng bức bất cứ ai, tôi chỉ phạm sai lầm mà người đàn ông nào cũng phạm phải, không bao giờ bị dụ hoặc, không nên đi tiến hành loại mua bán này.”
Không sai, khó đối phó nhất chính là lý do thoái thác này của hắn.
Về vô sỉ chúng ta còn kém người đàn ông này rất nhiều.
Khi hắn rũ mắt xuống, còn nói: “Tôi sẵn sàng tiếp nhận khiếu nại về vấn đề này. Nhưng là tôi biết tôi đã trả tiền, tôi cũng hiểu bản chất của nó khác nhau.”
“Nếu là như vậy, tại người bị hại kia lại cầm đao? Ông không nhìn thấy cô ấy không muốn sao? “
Hai mắt Trương cục trưởng trừng lớn, ra vẻ vô tội: “Tôi nghĩ rằng đó là tình thú. Tôi ở bên này ra yêu cầu, đối phương để có nhiều thù lao hơn, cho nên sẽ thỏa mãn tôi. “