Editor: NM
“Một nơi để du lịch giải sầu.” Phó Cửu thu hồi ánh mắt, môi mỏng câu lên,vô cùng tự nhiên, sau khi trả lời xong vấn đề của Tần Mạc, lại nói chuyện với người bên kia điện thoại: “Mộng Nhiên, trước cúp máy nhé, địa điểm cụ thể nhớ gửi đến điện thoại tớ. “
Tần Mạc nhìn Phó Cửu đem điện thoại bỏ vào túi quần, ánh mắt có chút thâm trầm.
Đây là lần đầu tiên anh ý thức được, mặc dù là bắt buộc thiếu niên chia tay, cũng không có biện pháp khống chế hành vi của thiếu niên.
“Còn có ba ngày nữa là thi đấu cả nước, em lại còn đang suy nghĩ nơi để du lịch giải sầu.” Tần Mạc nói xong câu cuối, cả hơi thở cũng có chút rét run: “Xem ra anh bố trí huấn luyện cho em quá ít. “
Phó Cửu há miệng thở dốc, còn chưa có nói chuyện đã bị Tần Mạc túm vào xe thể thao.
Phó Cửu cũng phát hiện gần đây đại thần lái xe có chút nhanh.
Nhanh giống như là muốn giây tiếp theo mang cô cùng nhau đụng vào thứ gì đó.
Đáy mắt Tần Mạc nổi lên lệ khí.
Khi anh nghe được thiếu niên nói đến hai chữ “Mộng Nhiên “ liền có chút không khống chế được bản thân mình.
Tần Mạc rất rõ ràng, thứ làm người ta khó có thể quên nhất chính là mối tình đầu.
Nhưng mặc dù là như vậy.
Anh vẫn rất ghen ghét.
Thậm chí còn bắt đầu lo lắng nếu về sau thiếu niên nhịn không được lại đi tìm Lý Mộng Nhiên, anh phải làm sao bây giờ?
Chỉ cần tưởng tượng đến điểm này, trái tim Tần Mạc thật giống như bị thứ vô hình gì đó đập vào.
Rất đau.
Đây là cảm giác duy nhất của anh hiện tại.
Đôi tay đang đặt ở tay lái bắt đầu nắm chặt lại
Cuối cùng cũng bình ổn được cảm xúc của bản thân.
Mà tiêu chuẩn để bình ổn cảm xúc của Tần Mạc chính là anh sẽ không cho thiếu niên cơ hội kia.
Nói anh bá đạo cũng được, ích kỷ cũng được.
Anh chính là muốn đặt người này ở bên cạnh, chậm rãi bẻ cong.
Phó Cửu không rõ vì sao đại thần lại nhìn cô bằng ánh mắt kia.
Nói như thế nào nhỉ, đằng đằng sát khí, có chút nguy hiểm.
Chắc là tức giận vì hành động lần này của cô.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi quần rung lên.
Phó Cửu nghiêng đầu nhìn, trên màn hình chỉ có duy nhất hai chữ, cứu rỗi.
Cô không có do dự, cơ hồ giây tiếp theo liền mở ra trang web tìm diễn đàn mà Lý Mộng Nhiên chia sẻ cho cô.
Nhưng lúc này Phó Cửu mới phát hiện, diễn đàn này không phải ai cũng có thể vào được, cần phải có mã xác nhận.
Hiện tại Phó Cửu có thể khẳng định 100%, diễn đàn này xác thật có vấn đề.
Bởi vì những diễn đàn cùng loại đều để cho người khác xem được.
Nhưng diễn đàn này lại có yêu cầu cao để trở thành hội viên.
Này quá không bình thường.
Bất luận ai làm diễn đàn trên mạng đều muốn lượng phản hồi cùng lượt người xem.
Nhưng một khi làm loại mã hạn chế như vậy, liền đồng nghĩa sẽ đánh mất đại bộ phận người xem.
Như vậy lợi nhuận làm sao cao được?
Trừ phi mặc dù là yêu cầu mật khẩu, cũng có rất nhiều người muốn gia nhập.
Phó Cửu đã biết tình huống có hai loại, một loại là một ít ** diễn đàn, sợ bị quét đến mới yêu cầu mật khẩu loại này.
Một loại khác chính là diễn đàn đặc biệt của hacker bọn họ, cũng yêu cầu mật khẩu mới có thể tiến vào.
Nhưng thực rõ ràng, diễn đàn này đều không nằm trong hai loại kia.
Để cho Phó Cửu để ý chính là, mặc dù là dưới tình huống như vậy, lượng tương tác của diễn đàn này vẫn rất cao.
Nếu dựa theo cách Lý Mộng Nhiên nói, nơi này mỗi người đều đem bí mật thống khổ của mình nói ra.
Diễn đàn như vậy tồn tại là một thứ rất tiêu cực.
Sớm đã có các nhà tâm lý học làm nghiên cứu, nếu ngươi cùng người có nội tâm buồn khổ ở bên nhau, tỉ lệ ngươi trở thành một người như vậy sẽ cao hơn tỉ lệ ngươi trở nên lạc quan.
Huống chi là nhiều người thống khổ như vậy tụ tập lại, đối với tỉ lệ tâm lý sinh ra bất lương của con người thật sự rất cao.