Editor: sửu nhi
Không thể hiểu được ở cùng thời gian tuyên bố cùng phát tin tức, hơn nữa bản thân người sử dụng cũng không có thao tác.
Tinh Dã một cơ hồ có thể xác định, đây là một tông sự kiện hacker.
Chỉ là chuyện như vậy, như thế nào sẽ phát sinh trong điện cạnh giới.
“Đây là nơi nào? “Tinh dã một mở miệng, chính là vấn đề trọng điểm: “Đông Kinh sao?”
Người nọ lắc đầu: “Không phải, là Hoa Hạ. Gần đây nhiệt độ bên kia vẫn luôn rất cao, cậu cũng biết đi, cái vị kia đã từng cùng cậu sóng vai Hoa Hạ, trên tay hắn đang có những tuyển thủ vô cùng tốt. Hiện tại hắn đang dẫn dắt chiến đội của bọn họ tiến hành trận chiến khu vực Hoa Hạ. Vậy cậu chừng nào thì trở về, chúng tôi chính là muốn tháng sau đi phóng hoa, làm khán giả quan sát trận đấu cả nước của bọn họ. Cậu không cần nói cho tôi, lần này cậu lại không ra sân……”
“Tôi sẽ tham dự.” Tinh Dã cười, ánh mắt nhìn đám người đang vui mừng kia, ý vị thâm trường: “Tôi đi trước, chúng ta tập hợp ở Hoa Hạ.”
“Cái gì? Chờ một chút, Tinh……”
Không đợi người bên kia nói xong điện thoại, Tinh Dã một liền cắt đứt di động, trên mặt hắn vẫn cứ mang theo mặt nạ màu đen tượng trưng cho tôn quý, khí tràng lại so với vừa rồi ôn hòa rất nhiều.
Mặc dù là chỉ là cảm thấy giống nhau, hắn cũng muốn đi nhìn một cái.
Sự kiện hacker ở Hoa Hạ cũng không nhiều.
Nhưng vạn nhất nếu là Z ở đấy thì sao?
Chính là bởi vì còn có loại này mờ ảo chờ mong này, hắn mới có thể vẫn luôn kiên trì cho tới bây giờ không phải sao?
Thứ năm đại đạo bóng đêm cùng lâm thành có sự khác nhau rất lớn.
Những kiến trúc và đường phố phục cổ vô cùng sạch sẽ, sẽ không nhìn đến sương mù.
Mà lâm thành lại mang theo sương mù mênh mông, mang theo cái lạnh đặc trưng của phương bắc.
Muốn thi đấu.
Không có người nào chân chính ngả đầu liền ngủ.
Thời điểm ngày hôm sau tỉnh lại.
Ngay cả lâm phong đều nói cho chính mình.
Lúc này đây nhất định phải xông vào trận thi đấu cả nước.
Sở dĩ hắn thích chơi game như vậy.
Trừ bỏ sức hút của điện cạnh, thì chính là làm bạn với mọi người.
Chờ đến khi bọn họ lui ẩn cũng cảm thấy vui vẻ khi mình đã nỗ lực hết mình trong trận thi đấu.
Tuyệt không thể lưu lại tiếc nuối.
Miễn cho người bên này sẽ giống như năm trước nhìn thấy bộ dáng thất bại của hắn.
Như vậy một chút đều không đẹp.
Lâm phong môi mỏng giương lên, một tay cầm cặp sách, một tay để ở trên vai Vân Hổ cứ như vậy đi ra khỏi khách sạn.
Chính vì như vậy hai người kia bị gọi là CP, không phải không có nguyên nhân.
Bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên.
Người Vân gia đã nói rất nhiều lần, muốn đưa Vân Hổ ra nước ngoài.
Đây cũng coi như là trận cuối cùng mà bọn họ một lần sóng vai chiến đấu.
Cho nên, chỉ có thể thắng, không thể thua!
Người đại khái nhẹ nhàng nhất chính là Phó Cửu. Thiếu niên như ngọc, đứng ở dưới quang huy, trên người ăn mặc chiến phục, môi mỏng đều phảng phất có thể tản mát ra hơi lạnh nhàn nhạt.
Thời điểm Tần Mạc mở cửa phòng ra, nhìn đến chính là một màn này.
Ai mà nhìn đến bộ dáng thoải mái của đối phương như vậy, đại khí cũng sẽ tiêu trừ đi một chút.
Tần mạc cũng giống như vậy. Không có đi hỏi thiếu niên làm sao có biện pháp tìm được phòng của hắn.
Hai người tự nhiên đi ở cùng nhau, cho đến toàn bộ chiến đội hội hợp.
Đôi khi, bởi vì mong đợi lâu lắm, nỗ lực lâu lắm, chờ đến một ngày kia chân chính đến, cảm xúc ngược lại sẽ không lộ ra ngoài.
Không có tâm tư đi ăn bữa sáng, lại đem chính mình ăn thực no.
Không biết có phải hay không trong mười lăm phút trái tim của mỗi người đều là tần suất đồng dạng nhảy lên.
Chiến phục đồng dạng, kéo nhau về một chiến tuyến.
Lúc sau Tần mạc buột miệng thốt ra một câu: “Đi thôi.”
Lúc này nhiệt huyết phảng phất có thể từ trên người mỗi đội viên thiêu đốt ra ánh sáng rực rỡ.
Khí tràng như vậy dường như là đang nói, trận chiến cả nước, chúng tôi tới đây!