ĐẾ VƯƠNG CÔNG LƯỢC

Trong võ lâm, người muốn có Đốt Tinh không phải một nghìn thì là tám trăm, có điều muốn cũng chỉ là muốn mà thôi. Tục truyền Cửu Huyền Cơ chính là do đồng môn sư đệ của tổ sư gia nghề mộc – Lỗ Ban kiến tạo, bên trong có nhiều cơ quan ám khí cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần vô ý một chút là sẽ bị mất mạng. Trên thực tế, những năm gần đây đã có không ít người trong giang hồ bỏ mạng tại tòa tháp này, cho nên lời đồn truyền đi cũng dần trở nên kì lạ. Đoạn Dao lúc trước cũng có nghe nói, nhưng hắn vốn không có hứng thú với võ lâm Trung Nguyên, cho nên cũng không để chuyện này trong lòng, chỉ biết rằng đây là nơi cực kì nguy hiểm, vì vậy vẫn luôn tự nhủ nếu tương lai có tới nơi này thì cũng xem như không thấy, lại không ngờ hôm nay cư nhiên hồ đồ như vậy xông vào.

Đoạn Bạch Nguyệt đem hộp gỗ cất vào tay áo, xoay người rời đi.

Đoạn Dao: “…”

Hai người im lặng trở lại khách điếm, tới cửa phòng ngủ, Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ bờ vai Đoạn Dao, nói: ” Đêm nay làm phiền ngươi, mau về ngủ đi.”

Đoạn Dao tránh tay hắn, tự mình đẩy cửa vào phòng.

Đoạn Bạch Nguyệt ở sau lưng hắn nhắc nhở: ” Đây là phòng ngủ của Bổn Vương.”

“Cho ta nhìn một chút.” Đoạn Dao ngồi bên cạnh bàn đưa tay.

“Nhìn cái gì?” Đoạn Bạch Nguyệt biết rõ còn hỏi.

“Đương nhiên là Đốt Tinh a.” Đoạn Dao nói. ” Xem xem là thứ gì, vì sao người trong giang hồ đều muốn nó, còn nữa, vì sao ngươi cũng muốn có nó?”

Đoạn Bạch Nguyệt đáp: “Không biết.”

Đoạn Dao: “…”

Không biết????

“Cũng không phải ta muốn nó, mà là người khác.” Đoạn Bạch Nguyệt như nói chuyện đương nhiên. “Chúng ta đúng lúc đi qua nơi này thì vào lấy thôi.”

“Nói thật hay, đúng dịp thì lấy!!” Đoạn Dao phẫn hận, ngón tay ở trên mặt bàn đâm một lỗ. ” Ngươi biết nơi này có bao nhiêu nguy hiểm không??!!!”

“Nhiều nguy hiểm hơn nữa ngươi cũng đã nguyên vẹn ra khỏi đó rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt giọng điệu thoải mái. ” Trừ bẩn thỉu chút thì không có tổn hại nào cả.”

Đoạn Dao nghĩ nếu cứ tiếp tục như vậy, nói không chừng chưa tới được vương thành mình đã bị người này làm cho tức chết.

Nhìn hắn đầy tức giận trở về phòng, Đoạn Bạch Nguyệt mở hộp gỗ, từ bên trong lấy ra một hạt châu. Hạt châu được bao bọc bởi một miếng vải bố rách nát, như là trực tiếp từ trên áo Cái Bang xé xuống, bề mặt chẳng mượt mà, màu sắc lại u tối, nhìn qua không chút đáng giá.

Đoạn Bạch Nguyệt khẽ nhíu mày, cầm trong tay xem xét hồi lâu cũng không tìm ra chút đầu mối nào.

Trong phòng bên cạnh, Đoạn Dao đùng đùng nổi giận tắm rửa, sau đó trèo lên giường bắt đầu buồn bực ngủ thẳng đến trưa hôm sau mới rời giường. Cũng không đi tìm Đoạn Bạch Nguyệt mà trực tiếp nhảy cửa sổ ra ngoài đi dạo, mua bánh ngọt nghe kể chuyện, sau đó vào quán ăn kêu một bàn lớn, thẳng đến đêm khuya mới quay về khách điếm.

Đoạn Bạch Nguyệt đang ngồi bên cạnh bàn uống trà.

“Cho ngươi.” Đoạn Dao cầm chén thuốc “Cạch” một tiếng để lên bàn. ” Mới mượn phòng bếp sắc đó.”

Đoạn Bạch Nguyệt cười: ” Còn tưởng ngươi quên hôm nay ngày mười lăm.”

Đoạn Dao chống cằm, ngồi bên cửa canh chừng cho hắn. Một phú thương bụng bự có lẽ đã uống quá nhiều rượu, vừa đi qua vừa cùng đồng bọn lớn tiếng nói chuyện làm ăn mua bán, kết quả mới cười ha ha một nửa liền thấy một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi ngồi phía trước đang ôm kiếm căm tức nhìn mình, hung thần át sát như Diêm La Vương, vì vậy vội vàng im lặng, rón ra rón rén trở về phòng.

Đoạn Bạch Nguyệt uống cạn chén thuốc, tĩnh tâm ngồi trên giường điều tức, lúc lâu sau mới mở mắt ra.

“Sẽ chết sao?” Đoạn Dao tựa cửa hỏi.

Đoạn Bạch Nguyệt đáp: ” Trong ba năm tới sẽ không.”

Đoạn Dao bĩu môi: ” Tai họa lưu ngàn năm.”

Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: ” Ta tưởng ngươi sẽ chê ta đoản mệnh.”

Đoạn Dao ngáp dài một cái, vặn eo trở lại phòng ngủ.

Bên trong vương thành, vụ án giết người cũng đã bị áp xuống, người Cổ Lực mang tới tạm thời được an trí tại trong cung. Từ vương thành đến A Nỗ quốc đi về một vòng nhanh nhất cũng phải ba tháng nên có gấp gáp cũng không được gì.

“Hoàng thượng.” Ngày hôm đó sau giờ ngọ, Tứ Hỉ công công đứng ở cửa ngự thư phòng nói ” Thẩm tướng quân đã trở lại rồi.”

“Mau tuyên.” Sở Uyên vui vẻ, để toàn bộ tấu chương sang một bên.

“Thẩm tướng quân, mời vào.” Tứ Hỉ công công thay hắn mở cửa, hạ giọng nói, ” Hoàng thượng vẫn đợi Tướng quân trở lại, trong triều gần đây không yên ổn a.”

Thẩm Thiên Phàm cười cười bước nhanh vào thư phòng.

Tại võ lâm Trung Nguyên, không ai không biết đến Thẩm gia và Nhật Nguyệt sơn trang tiếng tăm lừng lẫy. Lão Trang chủ Thẩm Phong đức cao vọng trọng, trưởng tử Thẩm Thiên Phong võ công tuyệt đỉnh, được công nhận là người kế nhiệm chức võ lâm minh chủ, thứ tử Thẩm Thiên Khiêm tuy chưa từng xông xáo giang hồ nhưng cũng là một thế gia công tử khí khái anh hùng, tứ tử Thẩm Thiên Lăng hoạt bát, thiện lương, đơn thuần, nghe đồn chỉ cần cười lên thì mùa đông cũng sẽ nở hoa. Về nhi tử thứ ba, chính là chiến thần tiếng tăm lừng lẫy của Sở quốc – Thẩm Thiên Phàm. Vô luận là chiến tranh hay bình loạn, Thẩm gia đều lập quá nhiều công lao, bởi vậy Sở Uyên luôn coi hắn là tâm phúc. Lúc trước Thẩm Thiên Phàm vốn là muốn về Giang Nam thăm người thân, không ngờ chưa đi được nửa tháng đã có mật chỉ tuyên trở lại.

“Khổ cực tướng quân rồi.” Sở Uyên đi xuống long ỷ.

“Hoàng thượng nói quá lời, đây là bổn phận của mạt tướng.” Thẩm Thiên Phàm hỏi. “Trong triều xảy ra chuyện gì sao?”

“Truyền ngươi trở về là vì Lưu phủ tựa hồ có động tĩnh.” Sở Uyên nói.” Trẫm muốn giải quyết sạch sẽ một lần.”

“Hoàng thượng muốn thực hiện kế hoạch sớm?” Thẩm Thiên Phàm có chút ngoài ý muốn.

“Đó là một việc, còn có một việc khác.” Sở Uyên hỏi. ” Không biết ngươi có nghe được gì không?”

Thẩm Thiên Phàm lắc đầu. ” Mạt tướng giục ngựa từ cửa thành chạy thẳng về cung, chưa từng trò chuyện với người khác, trên đường trở về cũng không nghe thấy tin đồn gì.”

“Cổ Lực bị người giết rồi.” Sở Uyên trở lại long ỷ.

“Lưu phủ ra tay ư?” Thẩm Thiên Phàm bỗng nhiên nhíu mày.

“Ngươi nghĩ như vậy sao?” Sở Uyên cười nhạt. “Trẫm cũng thế.”

“Vậy là chưa bắt được hung thủ?” Thẩm Thiên Phàm cẩn thận hỏi.

“Cho dù bắt được, cũng chỉ có thể giả vờ như chưa bắt được.” Sở Uyên nói. “Nếu không còn biết làm thế nào?”

Thẩm Thiên Phàm thử thăm dò hỏi: ” Vậy bước tiếp theo Hoàng thượng muốn làm gì?”

“Trẫm đã viết một phong thư nói rõ chuyện này, sai người đưa đi A Nỗ quốc.” Sở Uyên nói.” Dựa theo tính tình của Sa Đạt, chỉ sợ sẽ bị người ngoài khích bác, huống hồ chuyện này đại Sở chúng ta thua lý trước, chỉ cần sơ suất một chút sẽ thua miệng lưỡi tiểu nhân.”

“Mạt tướng hiểu rõ.” Thẩm Thiên Phàm gật đầu.

“Ái khanh đi đường cũng mệt mỏi rồi, trước tiên về phủ nghỉ ngơi đi.” Sở Uyên nói. ” Chuyện khác ngày mai tiếp tục thương nghị.”

“Khởi bẩm Hoàng thượng.” � Tứ Hỉ công công đứng bên ngoài nói. ” Hộ bộ Lưu đại nhân có chuyện quan trọng cầu kiến.”

Thẩm Thiên Phàm dừng lại bước chân.

“Lui ra phía sau trước đi.” Sở Uyên hướng hắn khoát khoát tay, ý bảo mau trốn đi.

Thẩm Thiên Phàm như trút được gánh nặng.

Lưu đại nhân là người trung hậu ngay thẳng, bụng bự phúc hậu, lẽ ra phải thật nhiều người thích mới đúng. Nhưng vấn đề là hắn quá mức lảm nhảm, lại cực kỳ thích làm mai, luôn muốn gả cháu gái cho Thẩm Thiên Phàm, hễ gặp mặt liền lải nhải, thậm chí còn nỗ lực tìm Hoàng thượng nhờ tứ hôn, vô cùng đau đầu nhức óc.

Cho nên không gặp vẫn hơn!!

“Lão thần tham kiến Hoàng thượng.” Lưu đại nhân ôm trong tay một bức họa.

Thầm Thiêm Phàm sau bình phong đỡ trán.

“Ái khanh hãy bình thân.” Sở Uyên truyền nội thị ban ghế ngồi.

“Đa tạ Hoàng thượng.” Lưu đại nhân ngồi xuống, câu đầu tiên liền hỏi Thẩm Thiên Phàm. “Lúc nãy thần đứng ngoài cửa cung nghe nói Thẩm Tướng quân đã trở lại?”

“Khụ.” Sở Uyên sờ sờ cằm. ” Đã về phủ Tướng quân rồi.”

Lưu đại nhân đáy mắt mừng rỡ, tính toán lát nữa tới cửa bái phỏng.

Thẩm Thiên Phàm quyết định ở trong cung ăn tối, chờ tới giờ Tý mới về nhà.

“Ái khanh giờ này đến ngự thư phòng chính là để tìm Thiên Phàm?” Sở Uyên hỏi.

“Tự nhiên không phải.” Lưu đại nhân vội vàng đứng dậy, trình bức họa trong tay lên. ” Đây là bức họa hôm qua Cao Ly quốc đưa tới.”

“Lại muốn trẫm lập hậu?” Sở Uyên nhìn thiếu nữ duyên dáng yêu kiều trong tranh, nhíu mày hỏi.

“Lần này không phải.” Lưu đại nhân liên tục lắc đầu. ” Nếu Hoàng thượng muốn lập hậu, dĩ nhiên phải quy mô toàn quốc, tuyển chọn nữ tử trẻ đẹp trí tuệ hiền lương thục đức phẩm hạnh đoan chính tiến cung, loại tư sắc bình thường xuất thân dị quốc này làm sao có khả năng làm hoàng hậu Đại Sở ta, gánh vác trọng trách mẫu nghi thiên hạ được??” Nói xong còn bổ sung. ” Huống hồ nhìn quá gầy, không tiện sinh con.”

Sở Uyên: “…”

“Khụ khụ.” Đoạn Bạch Nguyệt trong khách điếm ho khan.

“Này này!” Đoạn Dao nhanh chân che trước cái bình nhỏ, rất sợ hắn ho bay cổ trùng của mình.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Có chút choáng váng.”

“Thành thân sẽ hết.” Đoạn Dao thuận miệng nói.

Đoạn Bạch Nguyệt nghi hoặc: ” Thành thân còn có thể trị đau đầu?”

“Chắc là có thể, thành thân nghe như là có thể trị bách bệnh.” Đoạn Dao đem cổ trùng bỏ vào trong bình nhỏ. “Lần trước Tam tỷ đau bao tử, Vương đại nương cũng nói như vậy đó, thành thân sinh con xong thì hết đau.” Nếu muốn, ngươi cũng có thể sinh con.

Đoạn Bạch Nguyệt: “…”

Nhìn vẻ mặt vui mừng của Lưu đại nhân, Sở Uyên rất muốn sai người khiêng hắn ra ngoài, để tránh lại bị đau đầu.

Thế nhưng Lưu đại nhân hoàn toàn không tự ý giác ngộ.

Sở Uyên không còn cách nào khác đành hỏi: ” Vậy đang êm đẹp, ái khanh mang bức họa cho trẫm xem làm gì?”

“Nữ tử này là muội muội của Cao Ly Vương, tên Kim Xu.” Lưu đại nhân thần bí nói. ” Đã tới tuổi thành hôn nhưng không chịu gả cho ai, hỏi vài lần mới biết nàng đã coi trọng Tây Nam Đoạn Vương rồi.”

Sở Uyên: “…”

NGƯỜI NÀO??????

Lưu đại nhân chủ động lặp lại lần nữa: “Tây Nam Đoạn Vương a.!”

Sở Uyên: “…”

Thẩm Thiên Phàm đứng sau bình phong nghe vậy không hiểu nổi, công chúa nước thuộc địa phía đông bắc coi trọng tây nam phiên vương, vậy mang bức họa vào hoàng cung Sở quốc làm gì???

“Chuyện này có quan hệ gì đến ái khanh?” Sở Uyên cũng hỏi.

“Đoạn Vương trước nay là người kiệt ngạo, Cao Ly Vương từng cùng hắn nảy sinh mâu thuẫn.” Lưu đại nhân giải thích. “Vì thế Cao Ly Vương rất đau đầu, lại chịu không nổi muội muội ầm ĩ, không thể làm gì khác hơn nên nghĩ ra biện pháp này.”

“Biện pháp gì?” Sở Uyên nâng chung trà lên che giấu.

“Cao Ly Vương muốn nhờ Hoàng thượng phối hợp để Đoạn Vương chấp nhận hôn nhân này.” Lưu đại nhân tươi cười khả cúc. ” Nếu không thể làm chính phi thì làm thiếp thất cũng được, Cao Ly quốc không coi trọng việc này, gả đi là được, gả đi là được.”

Thẩm Thiên Phàm bắt đầu cảm thấy bội phục Lưu đại nhân, làm mai từ đông bắc kéo đến tận tây nam, cũng thật tài giỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc