ĐẾ VƯƠNG SỦNG THẦN

Edit: nhamy111

Ngay trong đêm đó, Thái tử Lô quốc được Cô Nhật Quyết truyền mời vào cung, không ai biết Cô Nhật Quyết và Thái tử Lô quốc đã nói những gì với nhau trong ngự thư phòng, bọn họ chỉ biết, khi Thái tử Lô quốc bước ra khỏi cửa cung, miệng khẽ cười hài lòng.

Sự kiện sứ thần Lô quốc chết tại Nhã các được bỏ qua, không truy cứu nữa, nên Nhã các lại tiếp tục mở rộng cửa để buôn bán.

Ngày hôm nay, trong Nhã các, lại tràn ngập khách.

Về phần đại yến hôm nay, bên trong đại điện Thánh hoàng triều đang lặng lẽ tiến hành. Tại dịch cung, sứ thần của các nước đang rối rít bước ra khỏi cửa, đi đến trước hoàng cung. Tuy lặng lẽ tiến hành, nhưng so với sự kiện đăng vị của hoàng đế còn náo nhiệt hơn.

Dĩ nhiên, hôm nay chẳng qua chỉ là hoàng cung đãi tiệc thôi, ngày mai sẽ có một yến hội kinh động lòng người hơn, phàm là người đi đến yến hội này, sẽ một lần được gặp mặt các đại nhân vật phong vân của các nước.

“Hôm nay là đại yến, ngươi không ở trong hoàng cung, mà chạy đến nơi này làm gì…”

Trên Nhã các lầu ba, Vân Thiển đứng tại cửa sổ.

Hôm nay, trên lầu ba vẫn ở trong trạng thái bí bí ẩn ẩn, người bên ngoài vẫn không thể nào thấy được cảnh vật bên trong như lúc trước.

Thân hình cao lớn nhích nhích, bước đến, “Thiển nhi chẳng lẽ muốn Úy ca ca của ngươi lại lâm vào nguy hiểm sao? Thiển nhi chịu được à?”

Vân Thiển tức giận liếc hắn một cái, người này sao không lúc nào có thể đứng đắn trước mặt nàng hết vậy.

“Lúc này, ngay cả hoàng đế cũng không dám động vào ngươi, chỉ cần quốc yến sáu nước qua đi, chúng ta liền bận rộn rồi, ngươi còn không thừa dịp này mà buông lỏng nghĩ ngơi cho tốt một chút nữa”

Chờ nhân mã của các nước bước ra khỏi lãnh thổ của Thánh Hoàng triều một bước, Cô Nhật Quyết sẽ liền lập tức lấy mạng của bọn họ, đến lúc đó, ngay cả nàng cũng không biết có thể thắng được cái hoàng quyền khổng lồ kia không, dù sao, người hoàng thất cổ đại này chuyện gì cũng có thể dám làm, vì vậy, phòng bị sớm sẽ tốt hơn.

Lòng người, là thứ khó dò nhất.

Cô Độc Úy tự nhiên hiểu Vân Thiển đang lo lắng về cái gì, môi vẫn giữ nụ cười, “Thiển nhi nếu như muốn tìm hiểu một chút về đại yến trong cung, ta cũng có thể đổi ý mà đi” hắn đi tới bên Vân Thiển, nghiêng mặt sang nhìn nàng cười híp mắt.

“Hoàng cung..” Đôi mắt Vân Thiển xuyên thấu qua tấm rèm cửa sổ, nhìn về xa nơi chân trời, dưới chân, người ra vô tấp nập.

Cô Độc úy híp mắt, yên lặng nhìn nàng, “Thiển nhi không thích hoàng cung sao”

“Cái nơi ngu ngốc quỷ quái đó, ai mà thích chứ…” Vân Thiển xoay người, thản nhiên nói…”

“Nếu Thiển nhi không thích hoàng cung, thì bây giờ chúng ta lập tức lên đường, bỏ xuống tất cả những tranh đoạt tính kế, ngao du giang hồ, như thế nào!” Cô Độc Úy cười một tiếng, lúc nói lời này, đôi mắt hắn thoáng qua một tia sáng. Bản thân hắn chính là một nam tử tuấn mỹ vô cùng, lúc này cười lên, vẻ mặt phóng khoáng, lộ ra ánh sáng chói mắt, nụ cười nhẹ nhàng trên gương mặt kiệt ngạo anh tuấn, làm cho lời nói vừa rồi không giống như là giả.

Chỉ cần Vân Thiển gật đầu, hắn sẽ buông tay tất cả, bôn ba giang hồ

Vân Thiển cười yếu ớt, hai người cùng nhìn nhau.

“Ta cũng từng nghĩ tới, cũng đã cố gắng nghĩ qua, cùng ngươi tiêu dao tự tại trên chốn giang hồ, nhưng mà, chúng ta…”

Cô Độc Úy cả kinh, trên mặt lộ vẻ kinh hoàng, “Thiển nhi, ngươi….” có phải muốn rời xa ta hay không.

“Úy ca ca, mặc dù Thiển không thích nhà tù kia chút nào, nhưng mà ta không thể ngăn cản ngươi lấy lại vật của ngươi nữa…”

“Ý của Thiển nhi là…”

“Ngôi vị hoàng đế này, ngươi nhất định phải ngồi, không phải chúng ta đã từng nói rất rõ rồi sao!”

“Thiển nhi!” Cô Độc Úy bật cười, định đưa cánh tay lên ôm lấy bạch y thiếu niên trước mặt, nhưng nghĩ đến đối phương cũng là nam tử, nên động tác bị dừng lại, vẻ mặt vui mừng đột nhiên cứng đờ.

Thấy bộ dạng Cô Độc Úy như vậy, Vân Thiển phốc cười ra thành tiếng, “Kể từ lúc nào mà Úy ca lại câu nệ như vậy!” Mặc dù miệng nói như thế, nhưng nàng đã xoay người ngồi lại vào ghế

Cô Độc Úy bất đắc dĩ vuốt mũi.

“Điều này không phải do Thiển nhi cũng là nam tử sao”

“À, vậy có phải ta là nam tử thì Úy ca sẽ cách xa ta đúng không!”

“Thiển nhi, không phải lời này là do ngươi đã nói với ta sao! Được rồi, chúng ta nên vào cung thôi!” Cô Độc Úy không cười nữa, tự nhiên cầm tay nàng.

“Vào cung? Ta lúc nào nói với ngươi là ta muốn vào cung?” Vân Thiển đối với tòa hoàng cung kia đã có cảm giác bất an không thể nói thành lời, nên vội vàng né tránh tay của hắn

“Ngươi không muốn vào thật sao?” Nam tử anh tuấn kia đưa ra lời nói giễu cợt.

“Chết, còn phụ thân của ta!” Vân Thiển mở to hai mắt, nhớ đến điều gì đó, rồi sắc mặt bỗng tối sầm

Đáng chết thật, nàng làm sao mà quên còn có một Vân Phi đây. Xem ra hắn đương nhiên sẽ không quên chung thân đại sự của “con trai” hắn, nên đã vào cung “xem xét” trước rồi.

“Thiển nhi nhanh như vậy đã muốn cưới vợ rồi sao?”

“Chuyện đoạn tụ của ta và ngươi đã truyền ra ngoài như vậy rồi, còn nói gì muốn cưới hay không, phụ thân của ta thật đúng là đã bắt đầu tìm đủ số nữ nhân cho ta lựa chọn rồi đấy!” Lần này không cần Cô Độc Úy chủ động, Vân Thiển liền đi lên trước kéo tay Cô Độc Úy nhanh chóng trở về Vân phủ để ngăn cản Vân Phi vào cung.

Nàng hi vọng còn kịp để khuyên vị phụ thân cố chấp kia.

Cô Độc Úy chớp mắt, tự nhiên thoải mái để mặc cho Vân Thiển kéo đi, cảm thụ được hơi ấm từ bàn tay truyền tới kia, sau đó nắm tay nàng thật chặc.

Cho dù cả hai đều là nam tử thì như thế nào chứ, chỉ cần yêu nhau, hắn sẽ vì nàng mà dốc hết tất cả.

Bất kể là mười năm trước hay mười năm sau, đáy lòng của hắn đã khắc sâu tên của một mình Vân Thiển.

“Phốc” Lạc Song phun một ngụm trà ra ngoài

Chàng vừa mới nói cái gì?” đẩy bàn tay đang nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, Lạc Song cả kinh bắn người lên.

“Song nhi, nàng không cảm thấy cứ để hai người bọn họ cả ngày ở chung một chỗ sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện sao, lần này các tiểu thư trẻ tuổi khắp các nước cũng sẽ tụ tập tại Thánh hoàng triều, thừa dịp hiếm có như vậy, chọn một người tài mạo song toàn làm con dâu của chúng ta. Song nhi, nàng thấy sao?”

Lạc Song thả tay, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Vân Phi. Nàng cho là Thiên kim của Trương đại nhân vừa rời đi, chuyện sẽ kết thúc, thật không nghĩ tới Vân Phi lại còn có cả chủ ý này, đúng là làm người ta nhức đầu mà.

“Vân ca, con trai chàng mới có mười bốn tuổi thôi, chàng cứ như vậy mà vội vã muốn ôm cháu trai sao?” Coi như muốn ôm cháu trai thì cũng phải tìm nam nhân chứ, tìm nữ nhân, sợ là cả vạn năm sau cũng không kiếm được một được cháu trai để bồng nữa. Huống chi, tình huống trước mắt đủ thích hợp để chọn con dâu sao.

“Song nhi không muốn sao?” Vân phi thật tò mò vì sao mỗi lần hắn nói đến chuyện này, Lạc Song không cản cái này cũng cản cái kia, thật sự vấn đề là ở đâu?

Thấy Vân Phi dùng ánh mắt hoài nghi nhìn mình, Lạc Song vội vàng ho khan một tiếng, “Vân ca, con trai chàng mới có mười bốn tuổi thôi, chúng ta cần chờ một chút nữa đi, không thể gấp được đâu"

Vân Phi suy nghĩ một chút, cảm thấy như vậy cũng đúng, gật đầu một cái, “Ừm, thành thân như vậy cũng hơi sớm”

Hai mắt Lạc Song sáng lên, cho là Vân Phi đã thông suốt rồi.

“Nhưng vẫn là phải đính ước trước, mới có thể làm cho tiểu tử thúi kia an ổn một chút, nàng không biết ngoài kia bây giờ loạn như thế nào đâu, nếu cứ tiếp tục như vậy, thì ta thật không biết bên ngoài sẽ truyền ra tới cái gì nữa!” Thân làm phụ thân, Vân Phi vẫn hết sức lo lắng Vân Thiển sẽ cùng nam tử khác, mà truyền tới một giai thoại long dương gì đó nữa thì thật không tốt.

Khóe miệng Lạc Song co rút, lời này nếu mà để Vân Thiển nghe được, thật sự sẽ giơ cả hai chân

“Việc đó.., Vân ca, con cháu tự có phúc của con cháu, chuyện của Thiển nhi cứ để cho hắn tự làm chủ đi, vạn nhất người mà chàng chọn không trúng ý của nó thì sao, cái này, không phải chàng đang làm người khác khó chịu sao!” Lạc Song len lén liếc nhìn sắc mặt của Vân Phi.

“Không được, nếu nó thích nữ nhân, thì ta sẽ không quản…” nhưng bây giờ bên ngoài truyền loạn rằng con trai hắn đoạn tụ, những lời này nếu cho lão nhân gia hai người biết được, hắn phải ăn nói như thế nào đây?

Nghe vậy Lạc Song liền nghĩ đến, nếu Vân Thiển thích nữ nhân, thì người làm phụ thân như chàng nhức đầu mới đúng đó.

Lạc Song bất đắc dĩ lắc đầu, nàng hy vọng Vân Thiển có thể thông minh lên một tí, trước hết tìm một nữ nhân để chặn ý định của Vân Phi.

Nhìn Vân Phi vội vã bước đi, Lạc Song trợn mắt, nhưng không thể nói rõ chân tướng, làm dâu Vân gia đúng là mệnh khổ mà.

Bình luận

Truyện đang đọc