ĐẾ VƯƠNG SỦNG THẦN

Không có gì báo trước, bóng dáng Vân Thiển rơi vào bầy người đang hoảng loạn, vạch ra một đạo ánh sáng xinh đẹp, có người thoáng nhìn liền thấy bóng dáng trắng toát của nàng.

Tử thương vô số, nhân mã thành từng đoàn, thậm chí còn có hồng y nữ tử cùng thánh nữ Thuật quốc trong đó...Một khắc kia, đôi mắt Vân Thiển mãnh liệt híp lại, nữ nhân kia, bất luận ở dưới tình huống nào cũng có thể trốn khỏi lòng bàn tay nàng. Loại bực tức này làm cho sát khí quanh thân nàng dâng lên, ngay cả bóng dáng Cô Độc Úy cũng không cần tìm, nàng liền trực tiếp vọt về đại môn cung điện đối đầu cùng hồng y nữ tử...

Hoàng cung tráng lệ như vậy cùng với chiến trường không có gì khác biệt, Vân Thiển một đường chém giết lướt qua, đánh úp về phía hồng y nữ tử nơi cửa điện, nhìn đống thi thể chất chồng, Vân Thiển liền biết mình đến chậm, mỗi một người bọn hắn đều mang đầy thương tích trên người. Những người này phân thành mấy phe, tàn sát lẫn nhau, lần này, không có tiếng kêu thảm thiết, chỉ có tiếng thi thể ngã xuống đất vang lên, tràng diện như vậy làm cho tâm người ta lạnh lùng.

Đã đi qua nhiều chiến trường nhưng khi nhìn thấy tràng diện như vậy, da đầu Vân Thiển không nhịn được mà tê dại, mặc dù vậy nhưng động tác trên tay cũng không chút nào ngưng trệ, từng bước một tiến lại gần hồng y nữ tử đã nhiều lần chạy thoát.

Những người này xuất hiện ở đây, chắc phải có ẩn tình gì...

Binh khí đụng vào nhau, công lực đối chọi...

Nghe được xung quanh chẳng quanh là âm thanh chém giết, không có bất kỳ âm thanh nào chen vào.

Nội lực cuồng đại làm cho nàng hơi chấn động, Vân Thiển ngước mắt nhìn lại, chẳng biết lúc nào, bóng dáng Cô Nhật Quyết cũng đã cùng đối đầu với hồng y nữ tử kia, mang theo sự thận trọng, hiển nhiên là giờ phút này tâm tình Cô Nhật Quyết hết sức phức tạp, tựa hồ như hắn đã phát hiện chuyện gì đáng sợ, thân thể không khỏi run lên.

Mà cặp mắt hồng y nữ tử lại lạnh băng, mỗi lần xuất thủ đều muốn lấy mạng người, đây là trận tỷ thí của hai đại cao thủ, rõ ràng Cô Nhật Quyết đang cao tay hơn, nếu tận lực, ngay cả khi hồng y nữ tử bỏ cả mạng cũng không phải là đối thủ của Cô Nhật Quyết.

Bây giờ rốt cuộc Vân Thiển cũng hiểu được, cho dù mình cùng Cô Độc Úy liên thủ, nhưng bọn họ vẫn không thể nào hạ sát được Cô Nhật Quyết cường hãn này, hắn mới thật sự là chúa tể, không có gì có thể rung chuyển được thân phận cùng địa vị của hắn.

Nhìn trận tàn sát kinh tâm động phách này, trong nhất thời Vân Thiển lại đờ đẫn bất động, lạnh lùng nhìn những người đang tàn sát vô tình kia, bất kể đối mặt với người phương nào, chỉ cần chặn đường đi tới, cho dù ngươi là người có quan hệ máu mủ như thế nào, bọn họ cũng sẽ không chút do dự mà phóng đao đâm thẳng tới.

Tràng diện như vậy tuy nàng đã thấy rất nhiều, nhưng suốt mười mấy năm yên tĩnh vừa qua đã làm cho nàng quên mất trên thế gian này thật sự có tràng diện tàn nhẫn như vậy, tay nàng nhuộm đầy máu cũng không thể rửa sạch, hai đời...đều sống trong cảnh máu tanh. Rốt cuộc là lão Thiên gia người có ý gì đây, hay đây là ý của nàng, trong nháy mắt nàng có chút không thể phân biệt.

“Thiển nhi, cẩn thận!” Trong phút giây nàng ngẩn người lại trở nên sững sờ trong chốc lát, một bóng dáng quỷ mị bỗng chạy như bay qua, dời thân thể nàng đi, cả người nàng rơi vào trong lòng ngực ấm áp.

Chế trụ eo nàng thật chặc, như sợ chỉ trong một giây kế tiếp nàng sẽ biến mất ở trước mắt mình.

“Ai cho phép ngươi ngẩn ngơ ở đây!” Nỗi sợ, sự lo lắng cùng đề phòng từ trên đỉnh đầu nàng truyền tới, làm cho nàng cảm thấy an tâm, thoải mái!

Cho dù ẩn sâu trong vũng máu thì sao, cho dù giết đến nỗi thiên hôn địa ám thì như thế nào, con đường này không phải do chính nàng sớm đã lựa chọn sao, nếu muốn đứng bên cạnh hắn, nàng nhất định phải làm như vậy...không phải sao!

Nàng không muốn hắn vì nàng mà lo lắng đề phòng, như vậy sẽ làm cho nàng trở nên yếu đuối, chỉ biết làm hại hắn.

Vân Thiển đột nhiên đẩy hắn ra, hai người nhìn nhau, khắc thật sâu hình ảnh đối phương vào đáy mắt.

“Cho dù đối thủ có cường đãi như thế nào đi nữa, chỉ cần chúng ta nguyện ý, tất cả mọi thứ nơi này đều sẽ thuộc về ngươi...” Vân Thiển nhẹ nhàng cười lên.

Gương mặt tuấn tú hoàn mỹ dính đầy vết máu sửng sờ, ngay sau đó, hắn cũng cười lên, “Còn ngươi nữa...” cũng thuộc về ta. Cô Độc Úy tựa như rất hài lòng với Vân Thiển như vậy, chỉ cần mỗi lần Vân Thiển cười rộ lên, thân thể hắn như tràn đầy năng lượng vô hạn, con đường phía trước không còn trở ngại gì nữa.

Vân Thiển như vậy làm sao hắn có thể buông tây, cho dù ngươi là nam tử thì như thế nào, cả đời ngươi cũng thuộc về ta. Ánh mắt độc chiếm khóa trên mặt nạ màu bạc kia, chờ khi cuộc chiến này được bình định, hắn nhất định phải thấy rõ dung nhan này một lần nữa.

Vân Thiển thấy được, Thánh nữ Thuật quốc bảo vệ gắt gao cho Cô Độc Hồng, còn có đông đảo ngoại lực chẳng biết lẻn vào từ lúc nào, cho dù bên này Cô Độc Úy có nhiều hơn nữa những tướng quân quan viên trẻ tuổi tương trợ, nhưng bọn họ vẫn không phải là đối thủ của thánh nữ Thuật quốc, thánh nữ Thuật quốc người ta khi xuất ra linh đan, có thể khống chế được hồn của vạn người, bọn họ ngay cả năng lực chống cự cũng không có, chỉ có thể mặc cho đối phương làm thịt.

Nhìn trận này, con ngươi đen nhánh của Vân Thiển trở nên hung hăn.

“Thiển nhi, ngươi...”

“Ngươi đừng bảo ta cái gì mà trốn đi, ngươi biết mà, ta muốn đứng bên cạnh ngươi, muốn cùng ngươi sóng vai..”

Không đợi Cô Độc Úy nói Xong, Vân Thiển đã cản lời hắn.

Đến thời điểm này rồi mà hắn vẫn còn phải che chở cho nàng, làm sao nàng có thể đồng ý.

Cô Độc Úy cười một tiếng, ánh sáng bắn ra. Đây mới là Thiển nhi của hắn, không phải sao.

Hai người không tiếng động tung bay về phía trước, đáp xuống bên cạnh thánh nữ Thuật quốc.

Trên người Cô Độc Hồng đã bị thương nặng, bất kể nội thương hay ngoại thương, hắn tuyệt đối là người chiếm đa số, khó trách những người đó che chở cho hắn không để hắn bị thương thêm trong chiến loạn.

Vân Thiển híp mắt, không nói gì thêm, trực tiếp nhảy đến trước mặt thánh nữ Thuật quốc cùng Cô Độc Hồng, mà Cô Độc Úy thì chạy về hướng Cô Nhật Quyết cùng hồng y nữ tử.

Vân Phi, hoàng hậu, Cô Nhật Quyết, Cô Độc Úy, hồng y nữ tử trong nháy mắt dây dưa cùng nhau, ngươi sống ta chết chỉ ở trong một cái nháy mắt. Vân Thiển đến bây giờ mới biết ngày thường Cô Độc Úy đã thu thập không ít nhân tài, hôm nay tận dụng, thậm chí trong đó có không ít quan viên mà Vân Thiển không nhận ra được.

Linh... Tiếng chém giết truyền đến bên tai Vân Thiển.

Thánh nữ Thuật quốc đột nhiên thấy bóng dáng màu trắng, khiếp sợ lui chân một bước. Vân Thiển không chút do dự xuất kiếm, tay nhuộm đầy máu nắm chặc đuôi kiếm, trực tiếp hướng về phía thánh nữ Thuật quốc, không chút ngưng trệ như một kiếm trí mạng.

Tay áo dài mang đầy linh đang như thân rắn dây dưa với mũi kiếm bén nhọn.

Tay cầm kiếm thả lỏng, Vân Thiển đổi tay, không câu nệ mà đi lên, tê.... là âm thanh ống tay áo bị chém rách truyền tới, thân kiếm hướng lên, linh đang rơi vào vũng máu.

Mười năm sau gặp nhau lại trở thành thù địch, tạo hóa đúng là trêu người.

“Thiển nhi...” Âm thanh thánh nữ rung lên, không, hẳn phải kêu là Lâm Bích Nhi.

“Tại sao...” Vân Thiển chỉ nói một câu, cũng không nói gì nữa, tốc độ huy kiếm nhanh hơn, hai bóng dáng dây dưa, kiếm linh giằng co (kiếm linh = linh đang + kiếm đó nhoa mọi người)

Không có tại sao, chỉ bởi vì được sinh ra trong hoàn cảnh như vậy, không phải do con người.

“Tương lai...ngươi sẽ hiểu...” Chẳng qua gặp lại tại Thánh Hoàng triều này là chuyện ngoài ý muốn, nhưng cái gì cũng không thể ngăn cản được bước chân nàng, cho dù là đối mặt với Vân Thiển.

Đưa dây linh đang lên, Lâm Bích Nhi ngông cuồng đứng dậy, ống tay áo đính đầy linh đan, dưới chân cũng có linh đang, tận lực di động như đang khởi một đoạn vũ, bước chân dồn dập, từng cơn gió lốc quét qua, bước chân có vẻ thác loạn, thân thể nhẹ nhàng chớp động, làm cho người ta không thể phân biệt được rõ ràng bước chân của nàng.

Nhìn đoạn vũ như nhu nhược, nhưng chính sự nhẹ nhàng như vậy lại mang một một sự công kích rất lớn, làm Vân Thiển khốn đốn, kiếm khí phát ra không đánh vào được bất kỳ điểm nào.

Chiêu thức cổ quái như vậy không có chỗ nào trói buộc, không có bất kỳ người nào có thể ngăn trở được lực lượng như vậy, đây chính là lực lượng của vu thuật, cũng chính là tuyệt chiêu lớn nhất của Lâm Bích Nhi.

Áp lực thực lớn đè nặng lên nàng, cơ hồ không để cho nàng có chút nào nhả lỏng, chiêu này như là thiên quân vạn mã.

Vân Thiển ngưng trọng, không dám có một tia khinh thường, Lâm Bích Nhi này tuyệt đối không thua kém hơn so với mặt nạ nam tử, càng không thua kém hơn thái tử Lô quốc, những người này toàn là nhân chi long phụng, làm cho người ta không thể không đem toàn lực mà ứng phó, chỉ cần có chút phân tâm, chỉ cần một tay rời đi, chính là mệnh đã tận.

Vân Thiển giơ thân kiếm lên, kiếm khí bén nhọn ập tới, không có bất kỳ cái gì có thể ngăn cản được lệ khí tản ra quanh thân kiếm.

Thì ra là như vậy, lợi ích là vĩnh viễn, bất kể đối phương là người phương nào, ngươi đều buộc phải ra tay. Cho dù làm như vậy sẽ đẩy ngươi vào chỗ vạn kiếp bất phục, nhưng kiếm trong tay vẫn phải đâm ra, ta không giết người, người tất giết ta.

Quyền lực...vĩnh viễn là mạnh nhất, bất kể đặt ở vị trí nào

“Không được đả thương hắn...” Bên tai truyền đến tiếng gầm nhẹ nhưng âm lãnh của Cô Độc Hồng, mặc cho khí lực tiêu hao hắn cũng xông lên, một tay ngăn Lâm Bích Nhi lại, làm cho nàng trong nhất thời vô kế khả thi, làm cho tất cả linh đang của nàng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Lâm Bích Nhi hoảng hốt, sắc mặt trở lạnh vỗ một chưởng vào cánh tay Cô Độc Hồng, cánh tay hắn vừa buông ra, ống tay cẩm y lập tức vung ra chiêu thức công kích Lâm Bích nhi, mới vừa rồi chỉ là cuộc chiến của hai người, giờ đây bởi vì Cô Độc Hồng gia nhập, tình thế đột nhiên biến chuyển, trở thành cuộc chiến ba người.

Kiếm chiêu bức người, tiếng chuông tác loạn, kình phong thổi từng trận, ba loại chiêu thức bén nhọn bất đồng bổ sung cho nhau, chân khí chấn động.

“Ngươi không giết hắn, hắn sẽ giết ngươi!” Lâm Bích Nhi phẫn nộ hướng về Cô Độc Hồng nói, nam nhân này chẳng lẽ không rõ tình thế hiện giờ hay sao, một chút tự hiểu cũng không có, khó trách hắn lại kém Cô Độc Úy.

Gương mặt anh tuấn của Cô Độc Hồng dính đầy vết máu, trở nên dữ tợn, “Hắn sẽ không...” Cho dù hắn là địch nhân cùng Cô Độc Úy, nhưng hắn chung quy vẫn tin tương Vân Thiển sẽ không làm chuyện tổn thương đến mình, đây chính là lòng tin mù quáng của Cô Độc Hồng.

“Ta sẽ...” băng hàn thấu xương, làm cho Cô Độc Hồng đau nhói tâm can. Thân kiếm đang hướng về phía Lâm Bích Nhi, đột nhiên chuyển hướng, mũi kiếm không đâm về phía Lâm Bích nhi mà lại đâm về ngực Cô Độc Hồng ở bên cạnh.

Một chiêu này làm cho hai người không kịp phản ứng, Cô Độc Hồng chỉ đành phải chờ đợi một kiếm này.

Phốc...Máu vẩy đầy bạch y, như hồng mai nở rộ...

Nhìn kiếm trên ngực mình, Cô Độc Hồng cơ hồi không dám tin tưởng ánh mắt của mình, càng không dám tin người trước mắt này lại thật đâm mình một kiếm. Một kiếm trước ngực còn chưa kịp làm đau hắn, mà lòng hắn lại đau đứt đoạn, máu nhỏ xuống, lòng hắn hoàn toàn rơi vào hoảng loạn...

Cô Độc Hồng hắn cái gì cũng không sợ, bất kể đối mặt với cái gì...cho tới bây giờ hắn chưa từng sợ, nhưng lần này, không chỉ đơn giản là đau đớn tan nát cõi lòng, mà là một nỗi sợ sâu sắc...

Thiển nhi vậy mà lại đối xử với hắn như thế, bọn họ không phải là bằng hữu sao, tại sao...tại sao???

Bên mép Vân Thiển lại tràn ra nụ cười tàn nhãn, đó chính là nguyên nhân Cô Độc Hồng cảm thấy khủng hoảng, đó là nguyên nhân làm hắn thấy sợ, Vân Thiển như vậy, vô tình lãnh khốc, vô cùng xa lạ, đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng như vậy.

“Tại sao? Chúng ta không phải là...” bằng hữu sao. Chẳng lẽ lời ngươi nói đều là gạt người, tại sao lại đối đãi với hắn như vậy? Tại sao lại làm hắn thống khổ như vậy, tại sao Cô Độc Úy có thể dễ dàng có được Vân Thiển, mà hắn không biết từ lúc nào lại trở thành địch nhân của nàng, sự thật như vậy...làm sao hắn có thể cam tâm được đây.

“Cô Độc Hồng...ngươi quên lời nói của mười năm trước đi, những thứ đó...tựa như bông tuyết, rơi xuống đất sẽ hóa thành hư không, ta cũng không phải là...” nàng không đáng giá để hắn đối đãi như vậy, nàng không thể nào tiếp nhận nổi.

Bình luận

Truyện đang đọc