“Đại nhân cảm thấy thế nào?” Phó Vãn Tình nhìn chằm chằm vào Vân Thiển như muốn tìm kiếm gì đó trên mặt nàng. Đối mặt với người như vậy, đối mặt với hùng binh như vậy, một nam nhi bình thường nhất định sẽ bị kích động, huống chi là vị đại nhân thanh nhàn, mưa gió gì cũng đều không trải qua.
Xác thực, đối với bất luận kẻ nào trong bọn họ mà nói, bộ dáng mềm mại không xương của Vân Thiển so với nữ nhân còn muốn nhu nhược hơn, thực dễ làm cho người ta có một loại hiểu lầm, nàng... là một tiểu bạch kiểm! Một quý công tử cái gì cũng đều chưa thấy qua, đấy chính là suy nghĩ hiện tại của Phó Vãn Tình, nàng ta thập phần tin tưởng đối với quân đội của chính mình.
Ở nơi này, cũng chỉ có Hạ Ký Phong biết, vị trước mắt này cùng với vẻ bề ngoài của nàng thật hết sức tỷ lệ nghịch, nếu cùng một tướng sĩ giao đấu, hắn chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của nàng, có lẽ một hồi tranh đoạt vào năm năm trước, hắn không nhìn kỹ, trong lòng cũng có chút nghi hoặc, dù sao thời điểm kia cũng quá loạn đi.
“Không sai!” Vân Thiển nhìn chúng tướng sĩ đang tận tình “biểu diễn” ở phía dưới, ngưng thần gật đầu. Nhìn theo vẻ bề ngoài, đội quân của Phó Vãn Tình đã thuyết phục được Vân Thiển.
Nhưng trong lòng Vân Thiển đang suy nghĩ cái gì, không ai có thể biết được.
Phó Vãn Tình cởi mũ giáp, môi nở nụ cười, hiển nhiên là đang rất hưởng thụ
Dưới góc nhìn của Vân Thiển, những người này thật sự giống như một đội “biểu diễn”, có chiêu thức nhưng lại không có thực lực, có lẽ bởi vì chính nàng hàng năm phải chịu huấn luyện tàn khốc của sát thủ, nên đối mặt với các bố trận của những người này cũng không nói lên được điều gì.
Dù sao bố trận cũng không phải là thế mạnh của nàng, sự tình trong quân đội nàng cũng không rõ, phải làm như thế nào để bố trí ra trận pháp nhanh hơn địch nhân, quân đội tồn tại dựa vào sự đoàn kết nhất trí, mà sát thủ... chỉ dựa vào thân thủ linh hoạt và tàn nhẫn của mình mà tồn tại.
Cá nhân cùng tập thể... vẫn có sự khác biệt rất lớn.
Cho nên, đối mặt với các chiêu thức hoa hòe, không hề có lực sát thương của quân đội, Vân Thiển không thể nói cái gì, cũng không có biện pháp biểu đạt cách nhìn của mình, dù sao ý nghĩ cùng cách nhìn của nàng đối với tập thể không sâu, ý nghĩ của sát thủ, chỉ là lợi ích cá nhân.
Một câu thôi, tập thể cùng quân đội không phải là thế mạnh của nàng.
Cho nên, từ đầu tới cuối Vân Thiển chỉ là lẳng lặng nhìn trăm ngàn vạn nhân mã làm cho nàng kinh ngạc, quả nhiên số lượng người cũng mang theo tính áp đảo thật không sai.
Cho đến giờ ngọ, trận pháp thao luyện mới có thể ngừng lại.
Người trong quân doanh ăn cơm tập thể, do đó, từng nhóm nam nhân liền trở nên tùy tiện, người sau tiếp nối người trước, ngươi cầm một chén ta cầm một chén, chen chúc nhau thành một khối tựa như quỷ chết đói, nhìn cảnh tượng như vậy, Vân Thiển chỉ cảm thấy vô cùng thân thiết, giống như từ khi nào, chính nàng cũng đã bị kìm hãm trong việc hưởng thụ niềm vui tập thể!
“Đại nhân, mời vào lều!” Hạ Ký Phong là đại tướng quân của bọn hắn, nhưng đối với vị công tử trẻ tuổi gầy nhỏ trước mắt vẫn vô cùng cung kính, không dám có nửa điểm chậm trễ.
Đối với mọi người mà nói, vị trước mắt này là người được Hoàng thượng sủng ái, lời của nàng liền giống như mệnh lệnh của Hoàng thượng, mà trên thực thế chính là như vậy, nếu nàng chính là người tùy hứng đùa giỡn lung tung, thì bọn hắn sẽ không thèm để ý, nhưng nàng lại là người đối đãi với bất luận kẻ nào cũng đều ôn hòa cũng đều tốt, lấy thái độ bình thường mà đối đãi với mỗi một người bọn hắn.
Mặc kệ nàng có phải là “nam sủng” bên cạnh Hoàng thượng hay không, nhưng những người này vẫn không tự chủ được mà đi thích một công tử như vậy! Các tướng sĩ ăn cơm đều vụng trộm nhìn về phía bên này, phần lớn đều là các binh lính trẻ tuổi, đều không có thê thất, đối mặt với mỹ nam như vậy, bọn họ tự nhiên là muốn nhìn cho kỹ, bằng không thực có lỗi với bản thân mình.
“Vào lều! Vì sao chúng ta không cùng ăn với bọn họ?” Vân Thiển tò mò nhìn Hạ Ký Phong, cùng các tướng sĩ ăn uống, tuy nói đây chỉ là một hành động nho nhỏ, nhưng rơi vào trong mắt người khác, lại có một ý nghĩa khác, chẳng lẽ người làm đại tướng quân như Hạ Ký Phong lại không hiểu điểm này?
Thấy sắc mặt Vân Thiển có chút không vui, Phó Vãn Tĩnh bước lên phía trước từng bước, “Đại nhân, ngài vẫn nên vào lều thì hơn, bọn họ đều là người thô tục, sợ ngài...”
“Có cái gì mà phải sợ?” Vân Thiển nhíu mày, nàng đang muốn cảm thụ được sĩ khí quân đội của bọn họ, cơ hội tốt như vậy sao có thể bỏ qua được
Vân Thiển không chờ mấy người họ trả lời, người đã cất bước đi về phía tướng sĩ đang chụm lại thành đoàn.
Hạ Ký Phong, Trương Trọng cùng Phó Vãn Tình nhìn nhau, bọn họ là thượng tướng nên cũng ít khi nào cùng những người này tụm lại thành khối, đại nhân nhìn sạch sẽ như vậy, không nghĩ tới lại thích sự mới mẻ của tập thể, ba người đều nhất trí cho rằng Vân Thiển chỉ là tò mò thứ mới mẻ thôi.
Ba người vội vàng cất bước đuổi theo.
Nhìn Vân Thiển đi về hướng bọn họ, chúng tướng sĩ đang cầm bát cơm đều sửng sốt vài cái, có chút phản ứng thái quá, theo lý thuyết, người giống như Vân Thiển đáng lý ra phải khinh thường ngồi chung một chỗ với đám quê mùa bọn họ, nhưng mà đại nhân vừa tính làm gì vậy kìa? “Đại nhân! Hạ tướng quân, phó tướng quân, Trương quân sư!” Các nam nhân đang ăn cơm đều đứng dậy, hướng về phía mấy người đang đi tới hành lễ.
Vân Thiển không nói hai lời, trực tiếp lấy chén đi đến lấy cơm, cảm giác này thật đúng là không sai! Cầm chén đưa đến trước mặt người phân cơm, người phân đồ ăn ngây ngẩn cả người.
Thiên hạ đệ nhất mỹ nhận lại đến nơi mình lấy cơm? Ách! Tuy nói những lời này thật không dễ nghe, nhưng là, họ hoàn toàn bị lôi cuốn, ánh mắt đều nhìn theo từng động tác của nàng, ngay cả cơm trong miệng cũng quên nuốt vào trong bụng.
Ba vị ở sau càng không thể tưởng được Vân Thiển lại trực tiếp cùng cầm chén ăn cơm với đám binh sĩ thô lỗ, thật khó tưởng tượng được người này lại ngồi dưới đất mà ăn giống như một đại quê mùa nào đó.
Gặp vẻ mặt ngây ngốc của người trước mặt nàng thật không biết phải làm như thế nào cho đúng, Vân Thiển hờn giận nói, “Này! Hạ tướng quân, không lẽ trong quân doanh của các người mà không có cơm ăn sao?” Giọng nói cực kỳ ủy khuất
Nhưng mà, chính giọng điệu này cùng với biểu tình kia lại làm cho lòng người ta ngứa ngáy!
“Đương nhiên không phải, đại nhân vẫn nên đi vào nội trướng ăn đi!” Nếu chờ một chút nữa Hoàng thượng đến gần, nhìn thấy bọn họ lại “ngược đãi” đại nhân của hắn như thế còn không đem quân doanh của hắn oanh tạc mới là lạ đó.
“Nếu không phải thì vị đại ca này!” Vân Thiển mặc kệ câu cuối cùng của hắn, vươn chén về phía hai người đang run phía trước, ý bảo người trước mặt cấp cơm.
Vị quan quân kia có chút bất ngờ, người trước mặt quả nhiên là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Vân công tử trong lời đồn sao? Nhìn ba vị phía sau vài lần, quan quân đó không biết phải làm như thế nào cho đúng.
Vân Thiển chỉ cảm thấy buồn cười, đều là vì khuôn mặt này, khí chất này làm hại, làm hại chính nàng đi đến nơi nào cũng đều bị mọi người đối đãi thật cẩn thận, đối mặt với nàng giống như đối mặt với một oa nhi bằng gốm sứ, có thể tùy thời vỡ vụn
Thấy Vân Thiển kiên trì, Hạ Ký Phong phía sau bất đắc dĩ vẫy tay, ý bảo vị quan quân kia hãy tuân lệnh, do đó vị này mới thật cẩn thận cấp cơm tập thể cho Vân Thiển ăn!
Ba người phía sau bất đắc dĩ, cũng đồng loạt cầm chén cơm, không lý do gì đại nhân ăn cơm tập thể, mà mấy người bọn họ lại quay về ăn cơm trong lều.
“Các vị không cần câu nệ!” Vân Thiển nhẹ giọng cười, trong tay cầm chén cơm chui vào hướng bọn nam nhân! Đại nhân cầm cơm tất nhiên phải ngồi xuống, nên vội vàng dời ra nhường một vị trí sạch sẽ cho đại nhân ngồi.
Vân Thiển khoát tay, một thân xiêm y sạch sẽ xuât trần hướng vào bùn đất ngồi xuống, cùng một đôi nam nhân khác bắt đầu ăn cơm! Mọi người lại bị lôi kéo!
“Đều nhìn ta làm gì! Ăn cơm! Đều ăn cơm....” Quần áo trắng ngồi trên bùn, ăn cơm, vươn chiếc đũa ra đảo qua kêu to mọi người cùng ăn cơm, cảnh này thật sự là cảnh tượng khó gặp a!
Mọi người đều cứng ngắt bắt đầu động tác.
“Vị đại nhân này đúng thật là thú vị!” Phó Vãn Tình cùng Hạ Ký Phong ngồi kế bên nhau, nhìn Vân Thiển ngồi đối diện cách đó không xa đang ăn ngon lành, trong mắt có thêm một phần tìm tòi giống như lần đầu tiên nhìn thấy Vân Thiển như vậy.
Trong cảm nhận của bọn họ, vị nam nhân như thần tiên này không có khả năng cầm chén lớn ăn cơm như hiện tại, hơn thế lại còn đang ngồi cùng một chỗ với chúng nam nhân, Vân Thiển như vậy đã gợt qua tưởng tượng của bọn họ.
Ba người bọn họ đều cảm thấy không nói thành lời, Vân Thiển như vậy ngồi ở kia cùng chúng nam nhân, bọn nam nhân kia làm sao có thể chịu được sự thật thiên hạ đệ nhất mỹ nhân lại an vị ăn cơm trước mặt bọn họ chứ! Hơn nữa, còn là bữa ăn hỗn loạn như thế này nữa chứ.
“Thiển nhi của ta lại còn có một mặt như vậy nữa chứ! Quả nhiên là làm cho người ta mở rộng tầm mắt!” Một giọng nam trầm thấp vang lên từ phía trước, mọi người hoảng hốt! Đột nhiên ngẩng đầu.
Bọn họ chỉ lo nhìn chằm chằm Vân Thiển đang ăn, thế nhưng ngay cả một người lớn như vậy tiến vào quân doanh cũng không phát giác được, nếu là địch nhân, bọn họ đã sớm chết không toàn thây, quả nhiên uy lực của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân thật lợi hại!
Hoàng đế mặt long bào, tươi cười tà mị! Hắn chỉ có thể hiện như vậy trước mặt Vân Thiển, các tướng sĩ này làm sao có thể gặp qua một hoàng thượng hăng hái như vậy? Nam nhân đang cười đến tà mị trước mặt vị này là vị hoàng đế lãnh khốc vô tình kia hay sao? Hôm nay rốt cuộc gió gì đã thổi qua mắt bọn họ vậy kìa.
Thấy Cô Độc Úy tiến đến, mọi người đều đứng dậy, đang định hành lễ, Cô Độc Úy đưa bàn tay to lên ý bảo bọn họ không cần đa lễ, đường đường chính chính đi về phía Vân Thiển đang ăn cơm, mọi người chỉ trừng mắt nhìn, xem hai người trong lời đồn này sống chung sẽ như thế nào.
Vân Thiển không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, lúc này đây nàng lười so đo cùng hắn, cơn tức buổi sáng còn chưa tính đâu đấy, cách hiện tại là giữ cho nam nhân này cách xa nàng một chút mới được.
“Hoàng thượng!” Ba người phía sau lấy tốc độ nhanh nhất đứng dậy, đi đến trước mặt Cô Độc Úy, cung kính hành lễ!
Cô Độc Úy đảo mắt nhìn bốn phương tám hướng, rồi mới quay đầu nhìn về phía ba vị kia, “Hắn có thể nhận thấy không?” Sắc mặt trầm xuống, âm thanh lạnh lùng nói.
Ba người đồng thời lắc đầu.
Thấy ba người lắc đầu, Cô Độc Úy giãn đôi lông mày đẹp.
“Đại nhân có hỏi, nhưng theo thần thấy, người vẫn chưa nhận thấy được gì cả!” Âm thanh trầm thấp của Hạ Ký Phong vang lên.
Cô Độc Úy mím môi, sắc mặt lại âm trầm vài phần, ba người đều không biết ý Hoàng thượng là như thế nào? Phó Vãn Tinh hoàn hồn tiến lên từng bước, “Xin Hoàng thượng yên tâm, Văn tướng quân đã phân phó xuống dưới, mọi người sẽ không nói cùng đại nhân, mạt tướng cam đoan vô cùng chắc chắn!”
“Hoàng thượng?” Hạ Ký Phong thấy Cô Độc Úy vẫn giữ bộ dạng lo lắng như cũ, nhịn không được nhíu mày kêu một tiếng.
“Các ngươi qua coi thường hắn!” Cô Độc Úy nói một câu, nở nụ cười đi về phía Vân Thiển.
Ba người sau lưng nhìn nhau, cất bước đi theo sát, nghe Cô Độc Úy nói như vậy, giống như là vị đại nhân này đã phát hiện nơi nào khả nghi rồi.
Ăn xong bữa cơm khó có thể nuốt xuống này, chúng tướng sĩ ngoan ngoãn rời xa đại nhân vật này.
“Thiển nhi hôm nay sao có thể rảnh rỗi đến quân doanh vậy? Nhìn thần thái Thiển nhi sáng láng như vậy, xem ra đêm qua ta còn dùng đủ lực rồi!” Cười tà ác, cả người phát ra sức quyến rũ khó đỡ.
Người đi gần nghe được những lời ấy, liên tiếp quay đầu lại, sắc mặt quái dị nhìn toàn thân Vân Thiển, muốn nhìn xem trên người nàng có chút khác thường nào không mới bằng lòng bỏ qua