ĐẾ VƯƠNG THIÊN ÁI

Lục Thanh Huyền nhìn nàng, một lúc sau mới “ừm” một tiếng.

Hạ Trầm Yên vén chăn định xuống giường như không có chuyện gì xảy ra, nàng quyết định vờ như mình không hề làm gì cả, bỗng cổ tay nàng bị tóm lấy.

Hạ Trầm Yên quay đầu lại và thấy Lục Thanh Huyền đang nhìn nàng chằm chằm. Đôi mắt của chàng rất đẹp, phảng phất như có một cảm xúc nào đó đang chảy trong đôi mắt ấy.

“Trầm Yên.”

“Vâng.”

“Nếu nàng thích, có thể véo thêm lát nữa.”

Hạ Trầm Yên: “……”

Nàng rút tay về, Lục Thanh Huyền chớp mắt một cái rồi nhẹ nhàng buông ra, sau đó nàng bước xuống giường.

Sau khi ăn trưa xong quay lại đây, nàng thấy Lục Thanh Huyền lại ngủ rồi. Nàng tính toán thời gian, đoán rằng chàng chắc chắn đã thức trắng cả đêm qua, lại thêm làm việc vất vả cả buổi sáng, nên nàng không véo mặt chàng nữa, mà chỉ ngồi ở mép giường nhìn chàng ngủ.

Đất trời trở nên im lặng, nàng nghe thấy tiếng hít thở đều đều của chàng. Hạ Trầm Yên đứng lên rồi rời khỏi tẩm điện, trái tim đang đập thình thịch lúc này mới dần ổn định lại.

Cung nữ đứng bên ngoài điện nhìn thấy nàng tiến lên đón, hỏi: “Nương nương có gì cần phân phó ạ?”

“Ra ngoài đi dạo đi.” Hạ Trầm Yên nói, cung nữ đáp vâng rồi đi chuẩn bị trà và điểm tâm, sau đó theo nàng rời khỏi cung Chương Đài.

Mặt trời nóng như lửa đốt, nước bên ngoài như muốn bốc hơi. Hạ Trầm Yên đi tản bộ đến ven hồ, sau đó vào thủy đình ngồi xuống. Tuy thủy đình này nằm giữa hồ sen và luôn có làn gió mát thổi từ bên ngoài vào nhưng nàng vẫn cảm thấy nóng bức.

Cũng không biết vì sao, nàng thà ngâm mình trong cái nóng này còn hơn là quay về cung Chương Đài hay cung Trường Thu. Nàng ngồi ngắm hoa sen cả một buổi chiều, đợi đến khi mặt trời ngã về tây mới chậm chạp trở về cung Chương Đài.

Lục Thanh Huyền đang ngồi trên ghế quý phi trong cung Chương Đài, trong tay chàng cầm một quyển kì phổ, trông dáng vẻ như đang đợi nàng.

Chàng thấy nàng, lập tức đặt kì phổ xuống và vươn tay về phía nàng. Hạ Trầm Yên chậm rãi bước tới đặt bàn tay mình lên lòng bàn tay của chàng, Lục Thanh Huyền hơi dùng lực một chút để khiến Hạ Trầm Yên ngồi trong lòng chàng.

Chàng hiếm khi ngồi trên quý phi, nhưng bây giờ Hạ Trầm Yên đã biết ưu điểm duy nhất của chiếc ghế này rồi —— Vì nó đủ lớn để chứa hai người.

Không đợi ra lệnh, các cung nữ lập tức tự giác nối đuôi nhau đi ra ngoài, xong còn đóng cửa lại. Lục Thanh Huyền nhẹ nhàng vuốt v e tóc nàng, không hỏi nàng đi đâu cả một buổi chiều, cũng không hỏi nàng đã làm gì. Chàng chỉ hỏi nàng: “Chiều nay nàng đi chơi có vui không?”

“Bệ hạ thử đoán xem thần thiếp đã đi đâu?”

“Hừm…… Nàng đi ngắm hoa sen?”

Hạ Trầm Yên đang định nói chàng đoán đúng rồi, thì chàng đã vùi đầu vào cổ nàng.

“Trên người nàng có hương của hoa sen.”

Hạ Trầm Yên: “……”

Khi chàng nói chuyện, hơi thở nhè nhẹ phả vào cổ nàng khiến nơi đó hơi nhồn nhột. Hạ Trầm Yên ngẩng đầu lên, Lục Thanh Huyền đặt tay lên sau gáy nàng, không cho nàng chạy trốn mà đè lên người nàng.

Có vài cây trúc Tiêu Tương được trồng bên ngoài cửa sổ, khi ánh hoàng hôn chiếu xuống trúc Tiêu Tương tạo thành một cái bóng trên nền gạch xanh trong đại điện. Mặt trời từng chút lặn xuống, bóng của những cây trúc Tiêu Tương cũng di chuyển theo cho đến khi nó hoàn toàn bị màn đêm nhấn chìm.

Các cung nữ vẫn chưa nhận được mệnh lệnh, vì thế họ cũng không tiến vào thắp đèn lên. Trong màn đêm yên tĩnh, bất kỳ tiếng động nào cũng sẽ được khuếch đại, giống như tiếng trái tim đang đập kịch liệt. Dù có là việc gì đi chăng nữa, chàng đều học rất tốt, tiến bộ nhanh chóng một cách đáng kinh ngạc. Hạ Trầm Yên cảm thấy niềm hạnh phúc của ngày hôm qua dường như lại tăng thêm gấp đôi.

Hạ trùng thấp giọng kêu một tiếng, rất lâu sau đó, Hạ Trầm Yên đặt tay lên vai chàng, “Bệ hạ, thần thiếp đói bụng rồi.”

Chỉ một câu nói này đã khiến Lục Thanh Huyền dừng lại toàn bộ động tác, trên trán chàng đổ không ít mồ hôi, có một giọt rơi xuống gò má của Hạ Trầm Yên. Lục Thanh Huyền tạm dừng giây lát, giơ tay lau mồ hôi trên mặt nàng. Chàng đỡ nàng ngồi dậy, giúp nàng thu dọn một chút, sau đó mới gọi cung nữ vào.

Hai người tắm rửa thay y phục rồi cùng nhau ăn tối. Sau bữa tối, Hạ Trầm Yên dự định trở về cung của mình. Nhưng Lục Thanh Huyền đã nhẹ nhàng nắm cổ tay nàng, tư thế giống như buổi trưa hôm nay. Sức lực của chàng rất nhẹ, đây đại khái là một tư thế giữ lại. Hạ Trầm Yên quay đầu lại nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của chàng.

“Trầm Yên.”

“Vâng?”

“Đêm nay ở lại đây nhé?”

Hạ Trầm Yên dừng một chút rồi đồng ý.

Vì thế, khoảng thời gian nàng ở lại cung Chương Đài càng ngày càng dài, Lục Thanh Huyền cũng không còn chuyển đống tấu chương đến thư phòng của cung Trường Thu nữa.

Khi Hạ Trầm Yên ra ngoài đi dạo, Lục Thanh Huyền sẽ nhắc nàng nhớ mang theo ô và y phục chống gió. Khi Hạ Trầm Yên xem kì phổ trên bàn, Lục Thanh Huyền sẽ lệnh cho các cung nữ trong điện thắp đèn dầu sáng hơn để tránh cho nàng bị đau mắt. Khi Hạ Trầm Yên ngồi ngẩn ngơ trong thư phòng, chàng sẽ gọi nàng đến và để nàng ngồi trên đùi chàng.

Một ngày nọ sau khi hạ triều, các quan viên từ một số thế gia tụ lại tán gẫu.

“Mùa hè đã sắp qua rồi mà Bệ hạ vẫn không có ý định trở về hoàng cung, này cũng thật là hiếm thấy.”

“Giá của các dinh thự gần Tây Sơn đã tăng lên rồi, có rất nhiều nhà giàu mới nổi bán dinh thự ở đây.”

“Những thương nhân đó cũng thật biết làm ăn buôn bán.”

“Đây đã là gì đâu? Các ông không biết sao, Bệ hạ cũng chú ý tới giá của các dinh thự gần Tây Sơn đang dao động —— Bệ hạ vậy mà cũng chú ý tới một chuyện nhỏ như thế.”

“Thế Bệ hạ có làm gì tiếp không?”

“Những thân tín được Bệ hạ ân sủng đã lần lượt được vào ở các dinh thự gần Tây Sơn rồi, xem ra bọn họ dự định ở đây lâu dài.”

Mấy quan viên hoặc là “Chậc chậc” hai tiếng hoặc là “Ồ” lên, nhưng cho dù bề ngoài của họ có biểu hiện như thế nào thì cũng không thể nói rằng họ không ghen tị trong lòng.

Thật đáng tiếc khi họ không có cơ hội trở thành tâm phúc của Lục Thanh Huyền, bởi vì hầu hết những người mới nổi được Lục Thanh Huyền đề bạt đều có xuất thân là thứ tộc, hoặc là con cháu của các tiểu thế gia có tài năng xuất chúng.

Một viên quan hỏi: “Thế có tin tức gì không? Tại sao Bệ hạ lại ở cung điện Tây Sơn không chịu trở về vậy?”

Những quan viên còn lại ngơ ngác nhìn nhau, trong đó có một người thử thăm dò nói: “Nói không chừng là bởi vì Nhàn phi nương nương đó.”

“Nhàn phi hả? Bệ hạ sao có thể vì một nữ nhân mà ở lại cung điện lâu như vậy được chứ?”

“Là thật đó.” Viên quan đó nói, “Ông không biết sao, vào ngày lễ Trường thọ, giữa chừng Bệ hạ có rời khỏi yến tiệc, nghe đâu là vì đi theo Nhàn phi nương nương.”

Mọi người kinh ngạc cảm thán, lộ ra vẻ mặt tò mò, người nọ lại nói: “Lần này Bệ hạ tới cung điện cũng chỉ đưa một mình Nhàn phi đi mà thôi.”

Viên quan hỏi chuyện bị thuyết phục. Hắn nói: “Con gái Hạ gia được sủng ái như thế…… Nhất định Hạ Trầm Hoài sẽ rất vui nhỉ?”

Hạ Trầm Hoài là Đại công tử Hạ gia, cũng chính là người nổi bật nhất trong thế hệ con cháu quý tộc. Năm hắn mười ba tuổi đã có thể đọc qua một lần là nhớ. Vào thời điểm đó, tư duy nhanh nhạy của hắn chỉ đứng sau Thái Tử Lục Thanh Huyền chín tuổi.

“Chắc là vậy.” Người nọ nói, “Hạ gia thật là may mắn mà.”

***

Lục Thanh Huyền đóng tấu chương lại, ngẩng đầu nhìn Hạ Trầm Yên. Nàng đang ngồi trong thư phòng, chống cằm nhìn lên bầu trời xa xăm. Nắng hè sau giờ Ngọ [1] chiếu vào sườn mặt nàng, ánh mắt Lục Thanh Huyền dừng lại hồi lâu.

[1] Giờ Ngọ: 11h trưa-13h chiều.

Chàng rất thích nhìn ngắm nàng, thích dõi theo từng nhất cử nhất động của nàng. Cho nên khi chàng không nhìn thấy nàng, thì lời nói và cử chỉ của nàng cũng sẽ phản ánh trong đầu chàng, ảnh hưởng đến tâm trí của chàng.

“Trầm Yên.” Lục Thanh Huyền thấp giọng gọi nàng.

Hạ Trầm Yên quay đầu lại, Lục Thanh Huyền không khỏi mỉm cười, chàng vươn tay ra và nói: “Đến đây nào.”

Hạ Trầm Yên chậm rãi bước tới. Cánh tay Lục Thanh Huyền khẽ dùng lực làm cho nàng ngã vào trong ngực của chàng.

“Nàng đang ngắm gì thế?” Chàng hỏi.

“Có hai con chim hoạ mi bay qua bầu trời.” Hạ Trầm Yên đáp.

Lục Thanh Huyền xoa đầu nàng, để nàng tựa vào ngực mình, “Trước đây nàng từng nói bản thân mình giống trúc Tiêu Tương, giống con diều và giống thanh kiếm, nhưng ta lại thấy nàng giống một cơn gió hơn.”

“Cơn gió?”

“Ừm, một cơn gió tự do.” Giọng chàng trầm thấp, vang bên tai nàng.

Hạ Trầm Yên không đáp, nàng yên lặng tìm một tư thế thoải mái nhất trong vòng tay ấm áp và vững chãi của chàng, giống như để chàng ôm một cơn gió trong lòng.

Kỳ thật tư thế này khiến Lục Thanh Huyền có hơi khó xử, nhưng chàng vẫn tiếp nhận không chút dị nghị. Ôm giai nhân phê tấu chương, hiển nhiên là đã vượt quá phong thái lúc trước của Lục Thanh Huyền.

Từ lúc nào mà giới hạn đã trở nên mờ nhạt như thế? Lục Thanh Huyền cũng không biết nữa, chàng chỉ biết, ôm nàng khiến chàng cảm nhận được niềm vui sướng đã lâu không thấy, không nỡ buông tay ra.

Lục Thanh Huyền cầm bút bắt đầu phê tấu chương, Hạ Trầm Yên liếc nhìn nó rồi giơ tay lấy quyển kì phổ trên bàn. Nàng không với tới được, ở trong lòng chàng từng chút một rướn người lên, Lục Thanh Huyền không thể nhịn cười được, chàng hôn nàng một cái rồi giúp nàng lấy quyển kì phổ. Hạ Trầm Yên ngồi trong lòng chàng xem kì phổ, còn chàng thì im lặng phê tấu chương.

Trong thư phòng chỉ còn tiếng lật trang cùng với tiếng ngòi bút xẹt qua mặt giấy. Chậu băng trong góc phòng tỏa ra bầu không khí mát mẻ, ánh nắng lặng lẽ chiếu vào mọi ngóc ngách trong thư phòng. Trên mặt hai người đều có nhiệt ý, nhưng mỗi người lại giả vờ điềm tĩnh.

Khi mặt trời sắp lặn, đại tổng quản mở cửa bước vào, trên tay cầm một danh sách món ăn. Nhìn thấy tư thế của hai người, hắn sửng sốt một chút, sau đó cúi đầu yên lặng pha thêm trà, thắp đèn lên rồi lui ra ngoài.

Hạ Trầm Yên đặt kì phổ xuống, nhìn chàng một cái, ý tứ trong mắt rất rõ ràng. Lục Thanh Huyền vuốt tóc trấn an nàng, một lát sau lại hôn lên mặt nàng, mỗi lần hôn nàng chàng đều nhắm mắt lại, biểu tình nâng niu quý trọng.

Hạ Trầm Yên nhìn đống tấu chương trên bàn và thấy rằng tất cả chúng đều đã được phê duyệt. Nàng đợi Lục Thanh Huyền hôn xong, mới nói: “Hôm nay thần thiếp có nguyệt sự.”

“Ta biết.” Lục Thanh Huyền vốn không định làm gì cả, chỉ muốn ôm hôn nàng mà thôi.

Hạ Trầm Yên nói: “Dạo này Bệ hạ không khỏi phóng túng quá mức rồi.”

Lục Thanh Huyền vân vê vành tai nàng, ngắm nhìn góc nghiêng của nàng, nhỏ giọng nói: “Ta chỉ là thực tủy biết vị [2] thôi mà.”

[2] Thực tủy biết vị: Nghĩa đen chính là khi ăn tủy rồi chúng ta đều cảm thấy mùi vị của nó rất ngon nên ăn rồi lại muốn ăn tiếp. Nghĩa bóng ám chỉ trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục làm chuyện đó lần nữa.

Hạ Trầm Yên cười khẽ một tiếng, bầu trời đổ bao nhiêu cơn mưa hè thì Lục Thanh Huyền đã phóng túng bấy nhiêu suốt cả mùa hè. Kết quả là chàng đã bị nhiễm phong hàn.

Thái y được triệu tới chẩn trị, y uyển chuyển nói: “Mặc dù Bệ hạ vẫn còn trẻ, nhưng không thể nào không ngủ nhiều đêm như vậy được.”

Hạ Trầm Yên thấy Lục Thanh Huyền hơi nghiêng đầu đi lảng tránh —— Điều này rất hiếm thấy, vì chàng thường nhìn vào mắt mọi người một cách thờ ơ.

Trong thư phòng tràn ngập mùi thuốc, Hạ Trầm Yên mặt không đổi sắc nhìn chàng uống hết bát thuốc đắng này đến bát thuốc đắng khác, sau đó lại tiếp tục phê duyệt tấu chương.

Chàng đã học cách kiềm chế bản thân trong một số vấn đề mới học được, nhưng chàng vẫn không muốn để Hạ Trầm Yên rời xa mình. Tấu chương của hôm nay có hơi nhiều, đã sắp đến giờ Tý [3] rồi mà Lục Thanh Huyền vẫn còn đang cầm bút phê duyệt.

[3] Giờ Tý: từ 11h đêm-1h sáng.

Hạ Trầm Yên đã có chút buồn ngủ, nàng đứng lên định đi ngủ trước. Nhưng thấy Lục Thanh Huyền lại ho nhẹ một tiếng —— Thái y có nói, bệnh của chàng cần phải nghỉ ngơi hai ngày mới có thể khỏi hẳn.

Hạ Trầm Yên khựng lại, nàng nhìn Lục Thanh Huyền rồi chậm rãi bước tới.

Bình luận

Truyện đang đọc