ĐÊM DÀI NHƯ SAO


Anh đứng lên, vô thức nhìn đồng hồ: "Cô ấy sắp về sao?"
"Không có." Trong tay Văn Hinh chiếc chăn len, run run, "Anh Hai, chị đang ngủ ở dưới lầu.

Anh đắp cho chị ấy hay là em đây?"
Biểu cảm cẩn trọng xuất hiện một chút buông lỏng, Diệp Giai Chính bước tới cửa nhận chăn, thuận miệng dặn dò: "Về phòng của em đi, cũng ngủ một lát." Văn Hinh chớp mắt: "Dạ vâng."
Tấm màn kéo xuống hơn phân nửa, phòng khách cực kỳ an tĩnh, Tinh Ý nằm nghiêng trên sô pha, nửa khuôn mặt đều vùi vào trong, ngủ rất say.

Diệp gia xưa nay rất quy củ, không đến mức sơ suất tùy ý để khách ngủ quên trên sô pha thế này, xem ra Tiểu Tứ cố ý cho người khác lui ra, mới bảo mình xuống dưới.

Khóe môi Diệp Giai Chính hiện ra một tia bất lực, nhưng rốt cuộc anh nhanh bước chân đến sô pha, cúi người xuống, gần như nín thở để nhìn cô.
Rượu gạo tuy ngon, nhưng đối với người không quen uống rượu mà nói, vẫn có nồng độ.

Anh cũng không cố ý muốn chuốc say cô, chỉ là cảm thấy đồ vật quê nhà sẽ khiến cô vui vẻ hơn, nào ngờ cô uống rất vui, nhưng tửu lượng lại kém.

Anh cẩn thận bung chăn len, phủ lên người cô, lại nhẹ nhàng nâng chân của cô, nhẹ nhàng cởi giày ra.

Bởi vì là mùa xuân cô mặc váy dài, vừa nhấc chân đã lộ ra mắt cá chân và bắp chân mang tất trắng, mắt cá chân rất gầy, thật sự chỉ bằng một vòng ngón cái và ngón giữa mà thôi, bắp chân cũng trắng trẻo nhỏ nhắn ấm áp.

Diệp Giai Chính nắm chân cô trong tay, lại có một chút ngẩn ngơ, như thể chưa từng thấy da thịt thiếu nữ mềm mại như vậy.

Chẳng qua chung quy như vậy vẫn không phải phép, cuối cùng anh vẫn giữ lại chút lý trí, đặt hai chân cô lên sô pha, lấy chăn đắp lên.
Nhất thời vẫn còn hơi bồn chồn, anh không đành lòng đánh thức cô, nhưng không nỡ rời đi như vậy, tiện tay cầm một cuốn sách trên bàn trà lật xem.

Cuốn sách của Tiểu Tứ, không biết là tác phẩm của tác giả nào, viết về chuyện tình cảm lãng mạn.

Anh lơ đãng đọc qua, cũng xem như hiểu, kể về một công tử nhà giàu phản đối việc đính hôn với tiểu thư khuê các môn đăng hộ đối, bỏ trốn cùng một nữ sinh có tiếng nghèo khó.

Dưới ngòi bút của tác giả tình yêu thiên hồi bách chuyển*, nắng chiều xuyên qua bức màn trải đầy đất, anh chậm rãi đọc chuyên chú, nhưng mày lại càng nhíu —— nếu như cấp dưới hay Văn Hinh nhìn thấy, chỉ sợ sẽ có chút hoảng sợ, nhưng Tinh Ý mơ màng mở mắt, vừa lúc nhìn thấy vẻ mặt của anh, mang theo ba phần men say nửa ôm chăn len ngồi dậy, không chút do dự đưa tay qua.
(Ji: *千回百转 - vòng vèo lằn ngoằn)
Sô pha Diệp gia ước chừng có thể ngồi bốn người, cho nên anh đắp chăn cho cô xong liền ngồi bên chân cô, căn bản không di chuyển vị trí.

Nào biết cô chợt tỉnh, nửa mơ nửa tỉnh có lẽ vẫn chưa rõ tình hình, chỉ nhìn anh nhíu mày, cười hì hì: "Anh Hai, không vui sao?" Cũng không đợi anh trả lời, ngón trỏ đã nhẹ nhàng ấn lên giữa mày của anh, nghiêm túc nói, "Em giúp anh vuốt phẳng lông mày, anh sẽ vui lên thôi!"
Đầu ngón tay ấm áp mềm mại như vậy, cái chạm lên giữa mày dường như tóe lên tia lửa, xoẹt một cái, đốt cháy thần kinh toàn thân của anh.

Đầu ngón tay của cô lại trượt theo hàng mày thẳng của anh, còn nhẹ giọng lẩm bẩm nói: "Xong, phẳng ra rồi!"
Vị trí mi tâm, cũng là vị trí một súng bắn chết.
Ai lại dám chỉ vào mi tâm của thiếu soái?! Ngay cả...!chỉ bằng một ngón tay.
Nhưng Diệp Giai Chính để mặc cô làm bừa, ngồi yên không nhúc nhích, sự thân mật trong nháy mắt này thật giống một giấc mộng, anh sợ mình vừa cử động, sẽ tỉnh giấc —— nhưng thế sự chính là không như ý như thế, anh liều mạng không muốn tỉnh lại, lại có người lỗ m ãng xông tới, gọi "Đốc quân".
Tiêu Thành vừa đến cửa phòng khách, lúc thấy một màn này, thật sự vô cùng hối hận đã mở miệng gọi một tiếng "Đốc quân".

Quả nhiên, Diệp Giai Chính quay đầu lại nhìn anh một cái, ánh mắt cực kỳ sắc bén.

Ngón tay Liêu tiểu thư vốn còn đặt trên lông mày của anh, lập tức hơi run rẩy, ánh mắt dần sáng rõ.
Tiêu Thành thật sự hận không thể từ từ rụt về sau, đến một nơi không ai nhìn không tới, nhưng chuyện đã như vậy, cũng chỉ đành tiếp tục kiên trì, dậm quân ủng một tiếng rồi nsoi: "Đốc quân, điện thoại của Uông bộ trưởng."
"Bảo ông ấy gọi lại sau đi." Diệp Giai Chính gằn từng câu từng chữ.
Tiêu Thành chỉ mong anh phân phó mình làm việc, vội vàng chào rồi chạy mất.

Tinh Ý lặng lẽ thu lại ngón tay, xoa lên mặt mình, nóng như sắp nấu chín thịt, nhất thời cô không biết nói gì mới tốt, hơi mím môi, lại quấn chặt chăn len.
"Thật xin lỗi, buổi trưa để em uống quá nhiều." Diệp Giai Chính mở miệng trước, tuy anh đã tận lực trấn tĩnh, suy cho cùng vẫn mang chút vui sướng nhàn nhạt, "Sao thế, cảm thấy tôi và anh trai em rất giống sao?"
Tinh Ý lấy tay ôm kín mặt, làm sao cô không nghe ra anh đang cho mình bậc thang đi xuống, nhưng lý trí đã trở lại, sao còn giả ngây giả ngốc? Nơi cổ tay có một hơi nóng nhàn nhạt truyền đến, vết chai hơi thô ráp, hẳn là nơi anh đã cầm súng.

Lực đạo nhẹ nhàng lại cố chấp kéo tay cô xuống: "Không sao, đừng ngại." Anh dừng một chút, nghiêm túc nhấn mạnh, "Tôi rất vui."
Trong đầu Tinh Ý trống rỗng, lúc này, cô chỉ còn lại một ý niệm, không thể tiếp tục ở một mình cùng anh nữa.


Vì thế vội vàng xốc chăn, nhìn quanh: "Văn Hinh đâu rồi?"
Anh thuận thế đứng lên nói: "Con bé thấy em ngủ rồi, cũng đi nghỉ một lát, tôi đưa em lên lầu tìm nó." Đang nói chuyện thì Văn Hinh bước xuống lầu, dụi mắt nói: "Chị cũng tỉnh rồi sao? Đã ngủ hơn một tiếng rồi."
Hơn một tiếng? Cô vô thức nhìn về phía Diệp Giai Chính...!anh ngồi cùng mình hơn một tiếng sao?
Diệp Giai Chính lại không nhìn cô, cầm cuốn sách trong tay, chuyển sang Văn Hinh hỏi: "Sách này là em mua sao?"
"Phải." Văn Hinh đáp một tiếng, "Hiện tại tiểu thuyết rất được ưa chuộng.

Mọi người đều đọc nó."
Sắc mặt Diệp Giai Chính càng không tốt, trầm giọng nói: "Đưa em tới Dĩnh Thành đi học, không phải để em đọc mấy tiểu thuyết lộn xộn này." Dừng một chút lại cúi đầu nhìn sách trên tay, "Nhà xuất bản ngày nay thật bừa bãi."
Đây là lần đầu tiên Tinh Ý nhìn thấy Diệp Giai Chính dùng thân phận anh trai dạy dỗ em gái, trước kia lúc Văn Hinh than với cô anh Hai dữ thế nào, cô còn hơi khó tin, nhưng lúc này cô thật sự đã mở mang tầm mắt.

Cái gọi là không giận tự uy, Diệp Giai Chính cùng lắm cũng xem như không có biểu tình gì, giọng nói cũng nhàn nhạt, nhưng Văn Hinh lại co rụt thân mình, đầu cúi thấp hận không thể chui xuống đất, càng đừng nói đến việc tranh luận.
Văn Hinh thật sự rất sợ anh.

Tinh Ý lại nhớ tới lần mình hiểu lầm anh, nói với anh toàn những câu khó nghe, trời tuyết lớn như vậy, anh đi theo sau mình, lòng cô tràn đầy chán ghét, lại không thể thoát khỏi anh.

—— Đúng vậy, cô không sợ anh.

Cũng không rõ vì sao Văn Hinh lại sợ anh như vậy.
Vừa xuất thần, liền nghe thấy Văn Hinh yếu ớt nói đến mình: "...!Là chị đề cử cho em đọc."
Kỳ thật cô căn bản còn không biết tiểu thuyết này là cái gì, bận rộn học tập, cô cũng rất ít thời gian đọc tiểu thuyết đang lưu hành.

Nhưng Văn Hinh nói như vậy, hiển nhiên xem cô như cọng rơm cứu mạng, kéo được một người thì hay một người.

Cô cũng chỉ đành kiên trì nói: "Đúng vậy, mọi người đều đọc nó.


Lần trước em đã đề cử cho Văn Hinh."
Diệp Giai Chính quay đầu nhìn cô, đuôi lông mày khẽ nhướng, dáng vẻ không biết nói gì.
"Chậc, tiểu thuyết ấy mà, sau khi học xong đọc cũng rất tốt." Tinh Ý quay đầu, nét mặt tự nhiên hơn nhiều, "Anh Hai, hiện giờ tự do ngôn luận, chẳng lẽ anh định niêm phong nhà xuất bản sao?"
Văn Hinh ngồi dựa vào Tinh Ý, yếu ớt phụ họa: "Đúng vậy, anh Hai."
"Có người giúp em nói chuyện, gan cũng lớn thêm phải không?" Diệp Giai Chính bất đắc dĩ mím môi, "Lần này bỏ đi.

Chỉ cần không trì hoãn học tập thì tốt." Văn Hinh lập tức vui vẻ ra mặt, duỗi tay ôm lấy vai Tinh Ý, tựa đầu lên: "Em sẽ ngoan mà."
Uông Thịnh lại gọi điện tới, lần này Diệp Giai Chính ra ngoài nhận, phòng khách chỉ còn lại hai cô gái, Tinh Ý nhỏ giọng nói: "Sách gì thế?" Văn Hinh lộ ra vẻ cảm động đến rơi nước mắt, khẽ nói: "Chị ơi, ơn lớn không lời nào cảm tạ hết được.

Nhưng chị đừng nói với anh trai em nha." Cô đưa sách tới, "Em cho chị mượn trở về đọc."
Lúc Văn Hinh đang làm bài, Tinh Ý nhàn rỗi không có việc gì, nên lật xem tiểu thuyết.

Thì ra hiện giờ thịnh hành tiểu thuyết thể loại uyên ương hồ điệp*, cô lơ đãng lật xem, rồi tiện tay khép lại.

Văn Hinh hơi do dự hỏi: "Không hay ạ?"
(Ji: *thể loại tình yêu lãng mạn giữa trai tài gái sắc được xuất hiện từ đầu thế kỷ 20 tại Trung Quốc)
"Khá hay." Tinh Ý an ủi cô, lại le lưỡi, "Anh Hai của em sao nghiêm túc như thế nhỉ?"
"Anh ấy vẫn luôn như thế." Văn Hinh nuốt lại một câu "Ngoại trừ chị", nghĩ rồi nói, "May mà có chị, nếu không em sợ anh Hai thật cho người đi niêm phong nhà xuất bản."
"Không...!không phải chứ?"
"Nhưng chị nói như vậy không tốt, anh ấy đã đồng ý với chị, nên sẽ không thế đâu." Văn Hinh khẳng định, "Anh Hai rất giữ chữ tín, đến chuyện từ thập niên tám mươi chín mươi anh ấy cũng sẽ nhớ rõ."
Mà lúc này, Diệp đốc quân tuân thủ hứa hẹn vừa nhận xong cuộc gọi từ Uông Thịnh, đứng trầm ngâm.

Tiêu Thành tự biết vừa rồi đã gây họa, không dám nhiều lời, qua hồi lâu mới nghe thiếu soái nói: "Đúng rồi, mời Liêu Nghệ Hàng tới đây một chuyến, nói là tôi mời anh ấy cùng ăn một bữa."
"Tôi đi liên hệ với Liêu tiên sinh." Tiêu Thành ước gì lúc này có thể ra ngoài ngay.
"Tiêu Thành, cậu có biết loại tiểu thuyết uyên ương hồ điệp hiện nay không?" Diệp Giai Chính cúi đầu đọc chồng văn kiện trong tay, trông như tùy tiện hỏi tới.
Tiêu Thành có chút bất ngờ, Diệp Giai Chính không thích xem kịch, mấy lần yến hội cũng có các diễn viên Kinh kịch và ngôi sao điện ảnh nổi tiếng tiếp khách.

Nhưng dù đối phương dáng người mềm mại, mặt mày quyến rũ thế nào, Đốc quân trẻ tuổi chưa từng lay động, đối với những phụ nữ xinh đẹp đó, anh tựa như một khối đá bất khả xâm phạm.
"Tôi biết." Tiêu Thành nghĩ rồi trả lời.

Diệp Giai Chính hơi kinh ngạc, quan quân xưa nay nghiêm cẩn thế này cũng biết đến loại tiểu thuyết tình cảm lãng mạn như vậy sao.

Xem ra lưu truyền rộng rãi, cũng khó trách Tinh Ý giới thiệu cho Văn Hinh đọc: "Cậu cũng từng đọc à?"
"Đốc quân đã quên? Lần trước mở tiệc chiêu đãi thương hội Lưỡng Giang cũng có Hồ Lệ tiểu thư tham dự, lúc ấy cô ấy đã nói muốn diễn bộ phim kia.

Ngài còn nói sẽ ủng hộ nữa."
Diệp Giai Chính hơi ngại ngùng phát hiện mình đã hoàn toàn quên mất chuyện này, đành nói: "Thế à? Cậu đã đọc...!tiểu thuyết chưa?"
Tiêu Thành cẩn thận lắng tai nghe.
"Cậu cảm thấy Tinh Ý...!sẽ thích trong viện phủ kín hoa hồng không?" Vấn đề này vừa rồi cứ quấy nhiễu Diệp Giai Chính, bởi vì anh cảm thấy cách lấy lòng con gái như vậy thật ngốc, nhưng...!cô gái nào cũng thích sao?
Tiêu Thành cũng có chút khó xử, thật lâu mới trả lời: "Hay là...!ngài thử xem?"
Hai chàng trai trẻ trố mắt nhìn nhau, cuối cùng nét mặt Diệp Giai Chính trở nên nghiêm nghị, khinh thường hừ lạnh một tiếng: "Thật sự là công tử ăn chơi trác táng."
Đến chiều tối Tinh Ý phải đi, Diệp Giai Chính cũng không giữ lại, theo lệ cũ cho xe đưa cô trở về.

Anh tiễn đến cửa tiền sảnh, giúp cô mở cửa xe, cười nói: "Lát nữa anh trai của em sẽ tới."
"Anh trai của em?" Tinh Ý giật mình.
Hiện giờ quan hệ có chút mập mờ lại có chút thân mật của cô và anh như vậy rất tốt, Diệp Giai Chính biết gia phong của Liêu gia, lão gia tử không muốn trèo cao, Liêu Nghệ Hàng cũng cứng rắn.

Cho nên không để Liêu gia biết anh tiếp xúc với Tinh Ý cũng không phải chuyện xấu.

Nghĩ đến đây, Diệp Giai Chính hơi khom xuống, giải thích: "Việc công."
"À à, vậy em đi trước." Vẻ mặt của Tinh Ý nhìn qua có chút bất an.
Lời còn chưa dứt, phía xa đã có xe hơi chạy đến, Diệp Giai Chính đóng cửa lại, ra hiệu cho xe mau chóng rời đi.

Hai chiếc xe lướt qua nhau, chiếc đang tới cuối cùng dừng ở cửa, cảnh vệ tiến lên mở cửa xe, Liêu Nghệ Hàng vừa xuống xe liền kinh ngạc, cười nói: "Đâu cần đích thân chờ tôi ở đây chứ?"
Diệp Giai Chính biết người này thực sự tài hoa có học thức, cũng rất thẳng tính, không khách sáo nói: "Không phải đặc biệt chờ anh, đúng lúc tiễn một vị khách."
Liêu Nghệ Hàng xách cặp đựng giấy tờ vào trong, thuận miệng hỏi: "Vị khách nào có thể nhọc công Đốc quân tiễn đến cửa thế?"
Diệp Giai Chính cũng mỉm cười, đổi đề tài: "Ngày mai đường sắt Quế Giang sẽ vận hành thử, anh cũng biết năm đó cha tôi đã tốn hết sức bảo vệ đường sắt này, nhưng người Nhật Bản vẫn nhúng tay tham gia xây dựng.

Tôi muốn anh đi cùng, xem thử sau này nếu chúng ta tự làm, đến cùng có thua kém bọn họ hay không.".


Bình luận

Truyện đang đọc