ĐÊM MƯA TỬ THẦN


Đỗ Thiện Ngưu từ trong hôn mê dần tỉnh lại.


Sau đầu là một trận đau đớn thấu tim, trên cổ lành lạnh, hắn theo bản năng đưa tay sờ, nhưng tay không động đậy được. Hắn đấu tranh muốn đứng dậy, nhưng cơ thể lại không thể động đậy. Hắn bắt đầu có chút luống cuống, dùng sức lắc đầu mình hai cái, trợn to mắt vội vàng quét nhìn bốn phía, để mình tỉnh táo lại.


Hắn nhìn ra bản thân đang nằm trong phòng làm việc của tòa nhà ba mươi tầng của tổng bộ tập đoàn, cơ thể bị một sợi dây chắc chắn trói trên ghế bành.


"Sao lại biến thành như vậy?" Trong đầu hắn nhanh chóng hồi tưởng lại một lượt những việc đã làm hôm nay: Sáu giờ đến chính phủ đón lãnh đạo đến nhà hàng Vương Triều ăn cơm, tiếp theo đến KTV Hoa Hoa ca hát, hát được mấy bài thấy lãnh đạo vẫn còn chưa đã lại sắp xếp đi tắm hơi, dàn xếp cho lãnh đạo xong mình mượn cớ đau đầu cáo từ trước, sau đó tài xế chở mình về, đi thang máy lên tới tầng 30, lấy ra thẻ phòng... Sau đó nữa chính là quang cảnh trước mắt này.


Đỗ Thiện Ngưu đang hoảng sợ luống cuống, phía sau đột nhiên truyền tới một giọng người trầm thấp: "Mày tỉnh rồi?"


Thanh âm này có chút quen tai, hình như đã nghe qua đâu đó. Đỗ Thiện Ngưu không kịp nghĩ nhiều, theo hướng thanh âm quay đầu nhìn qua, hắn thấy một bóng đen.


Bóng đen đưa lưng về phía hắn đứng trước cửa sổ thủy tinh chạm đất thật lớn, hai tay đút trong túi, nhìn như đang nhàn nhã ngắm nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ.


"Mày... Mày là ai?" Đỗ Thiện Ngưu bối rối hỏi.


"Ôi!" Bóng đen thở dài, dường như bị Đỗ Thiện Ngưu quấy rầy hứng thú, trả lời sai câu hỏi, "Đứng ở đây cảm giác thật tốt, cảm giác như toàn bộ thế giới đều bị giẫm nát dưới chân!"


"Mày rốt cuộc là ai? Mày muốn làm gì?"


"Tao tới cứu vớt con người mày." Thanh âm bóng đen lạnh lùng, tựa như tới từ địa ngục.


"Cứu vớt? Có ý gì? Người anh em muốn tiền sao? Được rồi, nói một con số đi, Đỗ mỗ tao tuyệt không mặc cả."


"Ha ha ha." Bóng đen cười mỉa vài tiếng nói, "Tao biết mày có nhiều tiền, mày giống bọn chúng đều có nhiều tiền..."


"Bọn chúng?" Đỗ Thiện Ngưu đột nhiên ngây dại, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh nháy mắt chảy khắp toàn thân, ngay cả lỗ chân lông cũng bắt đầu run rẩy theo, hắn như ý thức được gì đó, giọng run bần bật nói, "Mày... Mày chính là sát thủ biến thái cảnh sát đang truy nã kia?"


"Sát thủ biến thái! Tao không thích cái tên này. Song tao không trách họ, vì họ không hiểu tao." Bóng đen nhàn nhạt nói.


Đỗ Thiện Ngưu hiện giờ đã hoàn toàn hiểu được tình cảnh của mình. Lúc này người chung phòng với hắn, chính là sát nhân cuồng biến thái mà báo chí đồn đại thời gian gần đây. Nghe nói hắn chuyên giết kẻ có tiền, có truyền thông và chuyên gia phân tích, hắn là kẻ điên mang lòng ghen ghét, có tâm lý hận giàu. Nghĩ vậy, trong lòng Đỗ Thiện Ngưu nặng trĩu, chẳng lẽ ta sẽ giống những người đó bị kẻ điên này giết chết sao?


Đỗ Thiện Ngưu năm nay đã hơn sáu mươi tuổi, người tới tuổi này, cái chết kỳ thật là một chủ đề không cách nào lảng tránh. Nhưng để kết cuộc của đời người huy hoàng trong tay một kẻ điên, đây là chuyện hắn không thể nào tiếp nhận được. Nhớ tới hắn từ một con nghé chăn thả lăn lộn đến vị trí bây giờ, những mưa gió nào, khó khăn nào mà chưa từng trải qua? Khó khăn có lớn mấy, nguy cơ có lớn mấy hắn đều chịu được, trước mắt, hắn tin tưởng mình nhất định cũng có thể biến nguy thành an.


"Càng là thời khắc mấu chốt càng phải tỉnh táo." Trong thương trường xông pha nhiều năm Đỗ Thiện Ngưu đương nhiêu hiểu được đạo lý này, cho nên hiện tại hắn phải ép buộc mình tỉnh táo lại, suy nghĩ đâu ra đó xem làm thế nào thông qua đàm phán lấy được sinh cơ cho mình.


"Tao nhất định phải chết sao?" Đỗ Thiện Ngưu mở miệng, thanh âm có vẻ rất bình tĩnh, hắn bắt đầu tranh đấu lần cuối cùng.


"Người tao đã chọn, không bị oan đâu, cũng không để ai sống."


"Được rồi, nếu không thể không chết, vậy cho tao một lý do đi."


"Lý do?" Bóng đen hừ lạnh một tiếng, "Tao nghĩ mày hẳn hiểu rất rõ."


"Cũng vì sự kiện sữa bột? Hay vì tao là người có tiền?"


"Đúng! Vì trên tiền của mày dính máu trẻ con!" Bóng đen căm hận nói, "Mày biết trên đời này tội nghiệt nặng nhất là gì không? Đó chính là thương tổn trẻ con! Mà mày ngay cả trẻ còn mang tã cũng không buông tha, mày cảm thấy mày có đáng chết không?"


"Nếu tao nói, mấy thứ tăng thêm kia tao không hề hay biết trước, mày tin không?"


"Ha ha..." Bóng đen cười điên cuồng, "Đây là chuyện nực cười nhất mà tao từng nghe."


"Cho dù tao đã làm một ít chuyện đáng khinh, nhưng mày biết tao đã làm bao nhiêu việc thiện không?" Đỗ Thiện Ngưu bị tiếng cười nhạo của bóng đen làm cho lòng người đại loạn, dồn dập nói, "Mày biết mấy năm nay ta đã quyên góp bao nhiêu tiền không? Mày có biết có bao nhiêu đứa trẻ nhờ tao mới có chỗ ở? Mày biết có bao nhiêu đứa trẻ nhờ tao mới được đến trường? Mày có biết bao nhiêu đứa trẻ nhờ tao, mới có thể được làm phẫu thuật trị bệnh không? Chẳng lẽ những việc này cũng không thể triệt tiêu chút sai lầm kia của tao sao? Người anh em, hôm nay cho tao một con đường sống, ngày sau tao nhất định sẽ bồi thường cho những đứa trẻ này gấp bội."


"Mày quả nhiên là một thương nhân không tồi, bên bờ vực sinh tử còn không quên cò kè mặc cả. Song mày sai rồi, hành động tốt không phải là triệt tiêu tội ác, mà là trừng phạt. Mày chỉ có bị trừng phạt, mới có thể được cứu vớt, cuối cùng mới có thể nhận được tân sinh." Bóng đen nói xong câu này, chậm rãi xoay người, chậm rãi tiến tới gần Đỗ Thiện Ngưu, miệng tiếp tục nói, "Mày đừng tự mình đa tình nữa, tao để mày đến bây giờ không phải muốn ra điều kiện với mày. Chỉ là vì tao thật sự thích cảm giác đứng ở đây quan sát cả thành phố, không muốn để mùi máu tanh của mày phá hỏng bầu không khí này mà thôi. Hiện giờ, tâm trạng của tao đã bị mày phá hỏng, thời khắc của mày cũng tới rồi."


Thanh âm của bóng đen càng ngày càng gần, Đỗ Thiện Ngưu đã có thể nghe được tiếng hít thở của gã. Tiếp theo hắn cảm giác được một cái thắt lưng da đang vòng trên cổ hắn, hắn cuối cùng đã thấy rõ diện mạo của bóng đen, kinh ngạc nói: "Là mày?"


Bóng đen cười cười.


Có lẽ hiểu được tử kỳ của mình đã đến, phí lời cũng vô dụng, Đỗ Thiện Ngưu ngược lại có chút siêu thoát. Mắt hắn lộ ra hung quang, dùng giọng điệu trào phúng nói: "Mày cho rằng mày là ai? Nói cho mày biết, thế giới này đã thối rữa lắm rồi, mày cứu vớt nó không nổi đâu!"


"Có lẽ thế, nhưng tao vẫn muốn thử."

Bình luận

Truyện đang đọc