ĐÊM NAY MẠC GIA CHỦ LẠI ĐẾN


Mạc Hàn! Anh cũng biết mà, chỉ cần giao Đường Đường ra là chúng ta có thể thoát khỏi cái sợi dây trói buộc đó.

Nhiệm vụ của anh đến đây coi như chấm dứt rồi...
Thấy Bạch Tố Kỳ cứ cố chấp muốn giao Đường Đường cho bên nhà họ Mạc, Mạc Hàn tức giận đến nỗi đứng dậy.

Đồ đạc phía sau hắn bắt đầu rung lắc dữ dội.
- Tôi đã nói rồi! Không ai có thể mang Đường Đường rời khỏi tay của tôi cả! Nếu mục đích của cô đến đây để mang thằng bé đi, tôi sẽ không tha cho cô đâu!
Đối với Mạc Hàn, Đường Đường rất quan trọng với hắn.

Thằng bé chính là sợi dây duy nhất kết nối hắn với mẹ của nó.
Nếu hắn không thể bảo vệ được hai mẹ con thằng bé thì hắn mới chính là 1 kẻ vô dụng!
Mạc Hàn đứng dậy, quay trở lại bàn làm việc rồi nói với Bạch Tố Kỳ.
- Cô đã biết đáp án rồi thì mau biến về đi!
- Em sẽ không về.

Dù gì bên nhà đó cũng biết em đi tìm anh.

Nếu em mà trở về sớm, họ cũng sẽ cử người đến đưa anh về tổ chức hôn lễ mà thôi.
Bạch Tố Kỳ bỗng nở một nụ cười mị hoặc.


Hai mắt của cô ta cũng chuyển sang 1 màu đỏ rất chói mắt.

Mà Mạc Hàn hơi nheo mắt lại, hắn nhìn chằm Bạch Tố Kỳ cảnh cáo.
- Ở lại cũng được! Cô có thể làm bất cứ gì, riêng Tư quản gia với Đường Đường thì tôi cấm cô động đến 2 người họ!
- Ồ, Đường Đường thì em có thể hiểu được vì thằng bé là con trai anh.

Nhưng vì sao lại là Tư quản gia? Anh và cái cô gái đó có quan hệ gì thế? Theo như em ngửi thấy thì cô gái đó hình như có 1 dòng máu rất ngọt ngào thì phải.

Nếu là em, thì em cũng muốn nếm thử mùi vị đó.
- Chuyện của tôi không khiến cô bận tâm.

Tốt nhất cô cứ an phận đi!
Bạch Tố Kỳ đã quá quen thuộc với những lời độc địa của Mạc Hàn nên cô ta chẳng có gì mà tức giận cả.
Dù sao thì mục đích của cô ta đến đây cũng đã bị Mạc Hàn đoán ra rồi.

Tuy nhiên, cô ta sẽ không vì điều đó mà từ bỏ.

Cô ta nhất định phải tìm cách nào đó đem Đường Đường đi mới được.

Thời gian của cô ta rất hạn chế, nếu như nhà họ Mạc mà không hủy hôn, chắc chắn bố mẹ cô ta sẽ bắt ép cô ta phải chấp nhận cuộc hôn nhân này mất!
.....
Mấy ngày nay, Bạch Tố Kỳ ở lại dinh thự khiến cho mọi thứ đều bị đảo lộn cả lên.

Mỗi sáng, Tư Vân phải bất lực phải đánh thức Bạch Tố Kỳ dậy cho đúng giờ cô ta căn dặn.

Không những vậy, cô phải nấu ăn theo khẩu vị của cô ta, thậm chí còn phải làm hài lòng cái "bà chúa khó tính" này 1 cách tốt nhất với cương vị là 1 quản gia.
Trên bàn ăn, Tư Vân vừa đặt một đ ĩa bít tết thơm phức xuống trước mặt của Bạch Tố Kỳ.

Mà Bạch Tố Kỳ vừa ngẩng đầu lên thì chợt cảm thấy lạnh toát cả sống lưng.

Tư Vân cũng nhận thấy có điều gì rất khác thường.
Hai bố con Đường Đường đang nhìn chằm vào Bạch Tố Kỳ bằng ánh mắt đằng đằng sát khí.
Mà Bạch Tố Kỳ cũng cảm thấy hơi bất ổn.

Cô ta cố gắng nở một nụ cười tươi nhìn lại hai bố con nhà kia.
- Mạc Hàn, sao anh lại nhìn em như vậy hả? Còn Đường Đường nữa, thấy mẹ kế xinh đẹp sao mà chăm chú thế?

Đường Đường hừ lạnh, quay mặt đi không thèm nhìn Bạch Tố Kỳ nữa.
Mà tiếng cười của Bạch Tố Kỳ vang vọng cả bàn ăn.
Đột nhiên, Bạch Tố Kỳ quay lại hỏi Tư Vân.
- Tư quản gia, cô có người yêu chưa?
- Dạ, tôi chưa có thưa tiểu thư.
- Vậy cô nhất định phải tham gia hôn lễ của tôi với Mạc Hàn đấy.

Biết đâu lại tìm được người đàn ông của đời mình thì sao?
Nghe Bạch Tố Kỳ nói vậy, không hiểu sao Tư Vân lại cảm thấy lòng mình có chút nhói đau.
Mà bên kia, Mạc Hàn không nhịn được nữa liền đứng dậy bỏ về phòng của mình.

Đường Đường thấy bố bỏ đi thì cũng vội đuổi theo sau.

Trước khi đi, thằng bé còn liếc mắt với Bạch Tố Kỳ, chán ghét buông 1 câu.
- Bà cô đáng ghét! Cứ đợi đấy!
Bạch Tố Kỳ chỉ định trêu hai bố con nhà kia 1 chút thôi, không ngờ bọn họ lại phản ứng thái quá như vậy.

Nhưng cũng vì thế mà cô ta cũng xác định được rằng Tư quản gia này có mối quan hệ mật thiết gì đó với hai bố con nhà kia.
Đường Đường theo bố đến phòng sách trên tầng 2.

Vừa mới bước chân vào, thằng bé đã lập tức sử dụng sức mạnh khiến cho cả 1 đống sách lao về phía của Mạc Hàn.
Cũng may Mạc Hàn phản ứng kịp thời.

Hắn ngăn lại sức mạnh của Đường Đường khiến tất cả đống sách kia rơi lả tả xuống đất.
- Đường Đường!
Mà Đường Đường tỏ vẻ không vui, khoanh tay lại như người lớn giận dỗi.

- Sao bố lại để bà cô đó ở lại đây? Còn nữa, bà cô đó nói với mẹ như vậy mà bố không bênh mẹ? Bố muốn lấy bà cô đó à?
- Đường Đường! Đừng có nháo nữa.

Muốn bị phạt sao?
- Cái gì Đường Đường cũng nghe bố! Nhưng Đường Đường không muốn có mẹ kế! Tóm lại, bố phải giải quyết rõ cho Đường Đường ngay!
Mạc Hàn không ngờ hôm nay cái thằng nhóc này lại to gan đến như vậy.

Tuy nhiên, hắn cũng bất lực mà thở dài.
Hắn để cho Bạch Tố Kỳ ở lại cũng là bất đắc dĩ mà thôi.

Nếu cô ta trở về nơi đó thì đám người của nhà họ Mạc sẽ đến đưa hắn trở về tổ chức hôn lễ.

Hắn là đang muốn kéo dài thời gian để xử lí nốt việc ở đây đã.
Mạc Hàn từ từ bước đến, nhìn bộ dạng đáng thương của Đường Đường rồi ngồi xuống, xoa nhẹ đầu của thằng bé.
- Ta sẽ không lấy vợ mới, ta có lí do để giữ người phụ nữ kia lại.

Còn nữa, cô ta không phải mẹ kế của con.

Ngoài Tư Vân ra, con không cần phải gọi ai là mẹ, nhớ chưa?.


Bình luận

Truyện đang đọc