Chuyện Sầm Khang Hồng sinh bệnh giấu không được bao lâu, trừ bỏ Trí Hòa bên kia đã biết, Lý Khải Thắng bọn họ cũng biết.
Lý Khải Thắng thực sự rất bất an sau khi bị Sầm Mặc Tiêu tiễn ra khỏi cửa, Sầm Mặc Tiêu không biết vì cái gì cùng hắn quan hệ chuyển biến xấu nhanh như vậy, hắn đều có chút hoài nghi chính mình làm những chuyện kia đã bị nàng phát hiện, trong lòng khó chịu lại hối hận.
Nhưng tư tâm hắn vẫn luôn muốn duy trì sự cân bằng trước mắt này, Lý Nguyên quản lý Thái Hòa ở bên này như cá gặp nước, Sầm Mặc Tiêu thân thể không khỏe, để nàng ở nhà dưỡng bệnh là tốt nhất.
Chỉ cần chờ Sầm Khang Hồng qua đời làm nàng tiếp quản ZHO, nếu Lục Tử Cẩn đáng giá tin cậy, vậy để nàng giúp đỡ quản lý Trí Hòa, nếu không đáng tin hắn sẽ suy nghĩ biện pháp khác.
Kể từ đó, Lý Nguyên cùng Sầm Mặc Tiêu nước giếng không phạm nước sông, tường an không có việc gì không còn gì tốt hơn. Nhưng Lý Nguyên không chịu an phận thủ thường, hiện giờ Sầm Mặc Tiêu cũng khiến hắn nhìn không thấu, nàng đối Lý Nguyên chán ghét đã không chút nào che giấu, hai người kia không có khả năng hoà bình ở chung.
Đặc biệt là hiện giờ nàng đã biết Thái Hòa cổ phần nàng chiếm cứ 28%, nếu nàng khăng khăng hành sử nàng quyền lợi, thu hồi quyền biểu quyết, hắn cũng chưa biện pháp giữ được Lý Nguyên, huống chi Lý Nguyên hành vi đã chọc giận Sầm Khang Hồng, ông ngoại nhất định sẽ đứng ở bên Sầm Mặc Tiêu.
Hiện tại nghe được tin tức Sầm Khang Hồng phát bệnh, Lý Khải Thắng lập tức gọi điện thoại lại đây, tỏ vẻ muốn tới thăm Sầm Khang Hồng.
Sầm Mặc Tiêu muốn chuẩn bị đi ZHO, bệnh tình của Sầm Khang Hồng đã bị bên ngoài đồn đãi nổi lên bốn phía, đối Trí Hòa nhân tâm ảnh hưởng rất lớn, nàng cần thiết muốn trước ổn định bên này. Đến nỗi Lý Khải Thắng, nàng thật sự vô tâm tư tiếp tục chu toàn.
Lúc nhận được điện thoại, nàng trực tiếp nói: "Ông ngoại hiện tại thực hảo, chỉ là huyết áp cao thường xuyên đau đầu, bác sĩ nói muốn tĩnh dưỡng, ba không cần quá lo lắng, con cùng Tử Cẩn chiếu cố ông cũng đủ rồi."
"Nào có nhạc phụ sinh bệnh con rể không đi thăm, không có chuyện gì ba cũng đến xem qua mới có thể yên tâm, đi chiếu cố cha vợ, đây là việc ba nên làm." Lý Khải Thắng nhíu mày có chút không tán đồng.
Sầm Mặc Tiêu trầm mặc một lát, Lý Khải Thắng cho rằng nàng đã nhả ra, nhưng bên kia lại truyền đến tiếng nói lãnh đạm của nàng: "Ông ngoại bởi vì chuyện của ba cùng Lý Nguyên mới tức giận sinh bệnh, chính là cảm xúc quá kích động làm cho huyết áp tăng cao, ba tới không phải chiếu cố ông, ngược lại sẽ hại ông."
Lý Khải Thắng không dự đoán được Sầm Mặc Tiêu sẽ như vậy không lưu tình, trong lúc nhất thời nói không ra lời, sau một lúc lâu mới có chút không vui nói: "Mặc Tiêu, con nhất định phải đối ba như vậy sao? Chuyện kia là Lý Nguyên làm sai, nhưng con biết rõ ông ngoại thân thể không tốt, một hai phải đem tất cả nói ra, chính là khiến ông ngoại tức giận hỏng rồi, cũng may là không có việc gì, nếu là xảy ra chuyện con hối hận hay không?"
"Vâng, con sai rồi. Trước giờ cuộc sống riêng tư của ba vẫn luôn rất tốt, con cảm thấy ba hẳn là một người thực chính trực. Nhưng chuyện tới hiện giờ, bởi vì ông ngoại biết ba có con trai riêng mà giận đến sinh bệnh nằm viện, lại biết những chuyện xấu hắn đã làm, ba không giáo huấn Lý Nguyên, ngược lại trách con?"
"Mặc Tiêu, con đang nói đến chuyện gì?" Lý Khải Thắng sắc mặt khiếp sợ.
"Ba, chuyện này con cũng không muốn nói nhiều. Mặt khác, ông ngoại hiện giờ không muốn gặp ba, con mong ba hiểu."
"Mặc Tiêu, con rốt cuộc làm sao vậy? Trước kia con cũng sẽ không đối với ba như thế. Có phải theo Lục Tử Cẩn học hư rồi?"
Sầm Mặc Tiêu cười một tiếng, nàng dừng một chút nói: "Hư? Con cảm thấy mình như vậy rất tốt. Nói đến dạy hư, con từ nhỏ đi theo ba cùng Lý Nguyên lớn lên, tam quan ngoài dự đoán chính trực, ít nhất Tử Cẩn vợ con thật thích con, ba không cần lo lắng con ngắn ngủn mấy tháng đã bị nàng dạy hư, huống chi, nàng lại hư cũng so ra kém Lý Nguyên."
Nàng nói lơ lỏng bình thường, nhưng câu câu chữ chữ tràn đầy trào phúng, Lý Khải Thắng nghe được đầu óc sung huyết, một hơi nghẹn ở trong cổ họng phun đều phun không ra.
"Con còn có việc bận, trước treo, ba không cần quấy rầy ông ngoại, ông sẽ không gặp ba." Nói xong Sầm Mặc Tiêu liền treo điện thoại.
Lục Tử Cẩn ở một bên nghe, thấy nàng sau khi treo điện thoại lẳng lặng đứng ở kia, đi qua thay nàng sửa sang lại cổ áo sơmi, "Chờ lát nữa liền đi công ty, muốn điều chỉnh tốt tâm tình, vừa rồi dỗi hắn một lần xả giận, trong lòng nên thả lỏng."
"Cũng không phải vui vẻ, chính là có chút khổ sở." Sầm Mặc Tiêu thành thật nói.
Lục Tử Cẩn nghĩ nghĩ, chính mình có thể lý giải, vì thế cười nói: "Dù sao cũng là chính mình ba ba, cảm tình không qua được, vậy em dạy chị như thế nào dỗi, chị giúp em dỗi, khẳng định khá hơn nhiều. Lần trước em giúp chị trút giận, chị nghe nhưng sảng khoái."
Sầm Mặc Tiêu bật cười: "Chị dỗi người bản lĩnh một chút đều không kém."
Lục Tử Cẩn đưa Sầm Mặc Tiêu đi Trí Hòa, tham dự đại hội cổ đông đột xuất. Tuy rằng di chúc Sầm Khang Hồng nói rất rõ ràng, đem cổ phần toàn quyền giao cho Sầm Mặc Tiêu, nhưng trước mắt Sầm Khang Hồng còn sống, chỉ là không có biện pháp chủ trì công ty hoạt động, dựa theo yêu cầu của ông, để Sầm Mặc Tiêu tạm thời thay ông quản lý tập đoàn.
Bởi vì đích thân đương kim chủ tịch đề cử người ngồi vào ghế Quyền chủ tịch, cho nên cần trưng cầu hội đồng quản trị đồng ý, một người trẻ tuổi chưa từng có thành tích trong giới thương nghiệp như Sầm Mặc Tiêu, cơ hồ không có khả năng quản lý một tập đoàn lớn như ZHO Trí Hòa, nhất định phải được Lý bí thư cùng phó tổng Cố Đình Lâm hiệp trợ.
Sầm Khang Hồng danh vọng ở Trí Hòa cực cao, những năm qua ông vẫn luôn dọn đường để Sầm Mặc Tiêu tiếp quản Trí Hòa, cho nên tuy các đại cổ đông không hiểu biết nhiều về Sầm Mặc Tiêu, nhưng đều biết Sầm Khang Hồng có một ngoại tôn nữ như vậy.
Đại hội cổ đông triệu khai thực thuận lợi, một vài vị cảm thấy thật không thể tưởng tượng, nhưng cũng bởi vì phần lớn cổ đông nghe theo Sầm Khang Hồng quyết định, lại có Cố Đình Lâm cùng Lý Phong hai người hiệp trợ, tốt xấu không đến mức bị ngăn trở.
Trận hội nghị này tới thực nặng nề, mọi người tuy rằng không phản đối, nhưng cũng tuyệt đối chưa nói tới duy trì.
Sau khi giới thiệu cùng tuyên đọc kết thúc, rốt cuộc có người thiếu kiên nhẫn, mở miệng hỏi: "Tiểu Sầm tổng, ngài chủ tịch thân thể rốt cuộc thế nào? Ngài chủ tịch đột nhiên để cô tiếp quản, là ý nghĩa ngài ấy về sau không thể lại chưởng quản tập đoàn sao? Ngài chủ tịch mang theo chúng tôi một đường chèo chống tập đoàn đến hôm nay, tôi thực lo lắng sức khỏe của ngài ấy."
Nói thực uyển chuyển, nhưng ý tứ lại rất minh bạch. Bọn họ tuy rằng sẽ không vi phạm Sầm Khang Hồng ý nguyện, nhưng thuần phục vị Tiểu Sầm tổng trẻ tuổi trước mắt hay không lại là chuyện khác.
Lý Phong cùng Cố Đình Lâm liếc nhìn người nọ, chính là Tiết tổng giám bộ phận kế hoạch của công ty.
Sầm Mặc Tiêu đồng dạng liếc nhìn đối phương, sau đó gật đầu, biểu tình thực trấn định mà nhìn lướt qua những người đang ngồi.
"Tôi tin tưởng không chỉ có Tiết tổng giám, các vị cổ đông cũng thực quan tâm chuyện này. Ông ngoại hiện tại trạng thái cũng không tệ lắm, chỉ là tuổi lớn huyết áp có điểm cao, gần nhất đau đầu lợi hại, tôi mới thỉnh ông ngoại đến bệnh viện kiểm tra. Bác sĩ nói ông cần thiết phải hảo hảo nghỉ ngơi, không thể nhọc lòng quá nhiều chuyện. Tôi xưa nay vẫn luôn được ông ngoại bảo hộ, phía trước bởi vì trái tim vấn đề, người trong nhà quá mức khẩn trương không cho tôi nhúng tay chuyện công ty. Thế cho nên ông ngoại tuổi cao vẫn luôn nhọc lòng bận rộn, không dưỡng tốt thân thể. Tôi hiện tại sức khỏe rất tốt, cũng không muốn ông vất vả như vậy nữa, vừa vặn mượn lần này ông ngoại khang phục, tôi liền bắt đầu tiếp quản tập đoàn."
"Cho nên sức khỏe ngài chủ tịch cũng không vấn đề?" Tiết tổng giám nghi hoặc hỏi.
Sầm Mặc Tiêu cười cười: "Nói thật, nếu ông ngoại có chuyện, tôi cũng không tâm tư cùng các vị tại đây mở họp. Trí Hòa đối tôi cũng không sánh bằng sức khỏe của ông ngoại. Tôi biết các vị muốn đi thăm ông, nhưng ông mới tốt một chút, huyết áp vẫn chưa thật ổn định, vẫn luôn làm bác sĩ Trang đau đầu, không thể nhọc lòng công vụ, cho nên tạm thời để ông tĩnh dưỡng một đoạn thời gian."
Sau đó nàng đứng lên, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt: "Các vị đang ngồi ở đây đều có tuổi tác cùng kinh nghiệm hơn tôi, cho nên hy vọng các vị có thể chỉ giáo nhiều hơn. Tôi biết các vị đối người mới như tôi thực không yên tâm, nhưng có Cố phó tổng cùng Lý bí thư trợ giúp, mọi người trong lòng tốt xấu có bảo đảm, mặt khác tôi cũng xin phép giới thiệu một chút, cũng để mọi người yên lòng."
Nói xong nàng ý bảo Lý bí thư mở ra máy tính, triển lãm vài phần báo biểu, đồng thời nàng cũng cho bọn họ mỗi người một phần.
"Đây là tôi mấy năm nay chính mình đầu tư một ít công ty, và một vài hạng mục tôi đã làm, có chút không đáng giá nhắc tới, nhưng có mấy dự án hẳn là các vị cũng biết."
"Xanh hoá tập đoàn miếng đất kia, là tiểu Sầm tổng đấu thầu thắng được?" Cố Đình Lâm đều có chút kinh ngạc.
Sầm Mặc Tiêu gật gật đầu.
"Công ty KB khoa học kỹ thuật là được cô thu mua?" Lần này nói chuyện chính là một vị đại cổ đông cùng thời với Sầm Khang Hồng, được gọi là Viên lão, hắn năm nay đã gần 70, vẫn luôn rất điệu thấp, từ đầu tới đuôi cũng chưa nói qua một câu.
"Đúng vậy, là tôi cùng phu nhân thu mua. Chúng tôi thực xem trọng những ứng dụng mới của nó, hiện tại đưa vào nền tảng gặt hái không ít thành công."
"Đích xác, tôi cũng đã từng nhìn trúng nó. Bất quá lúc ấy KB ra mức đấu thầu quá cao, vượt ngoài dự kiến của tôi, cho nên tôi từ bỏ. Không nghĩ tới thế nhưng rơi vào tay tiểu Sầm tổng." Nói xong hắn lộ ra tươi cười: "Sự thật chứng minh, cô không có chọn sai. Quả nhiên Trường Giang sóng sau đè sóng trước, rất có quyết đoán cùng tầm nhìn."
"Viên lão quá khen."
Số liệu trên những báo cáo này rất rõ ràng, ngắn ngủn hai năm, tài sản dưới tay Sầm Mặc Tiêu toàn bộ nhân đôi vài lần, tầm nhìn đầu tư đi trước thời đại và cực kỳ chuẩn xác, làm vài người ở đây nghẹn họng nhìn trân trối. Trong lời đồn đại tiểu thư Thái Hòa cái gì đều không biết làm, được gia trưởng sủng như chim hoàng yến đây sao?
"Đương nhiên, này thuyết minh không được cái gì. Rốt cuộc quản lý ZHO cũng không phải làm một cái hạng mục đơn giản như vậy, công ty dưới tay tôi cũng so không được Trí Hòa, cấp mọi người xem những báo cáo này chỉ là muốn nói, Sầm Mặc Tiêu tôi không phải thiên kim đại tiểu thư chỉ biết ngồi mát ăn bát vàng, càng không phải tiểu bạch cái gì cũng đều không hiểu, hy vọng mọi người có thể đặt chút lòng tin ở tôi."
Mặt khác, nàng chớp chớp mắt, "Tuy rằng thực cuồng vọng, nhưng Trí Hòa thuộc về ông ngoại tôi, ông đã nói rõ sớm hay muộn phải giao cho tôi, coi như tôi đến trước học tập, ông ngoại cũng sẽ hảo hảo dạy tôi, rốt cuộc vô luận là bao lớn cổ đông, lợi ích công ty cao hơn hết thảy, cảm ơn các vị."
Thực hiển nhiên cục diện này tốt hơn mong đợi của Lý Phong cùng Cố Đình Lâm, hai người liếc nhau, đều là kinh ngạc cùng vui mừng, gật gật đầu, Cố Đình Lâm cúi đầu nói: "Chúng tôi hoan nghênh tiểu Sầm tổng tiếp quản Trí Hòa."
Lần này vỗ tay so với trước muốn nhiệt liệt nhiều.
Sầm Mặc Tiêu chủ trì cuộc họp, Lục Tử Cẩn ở bên ngoài chờ, lần này đến Trí Hòa, nàng cũng sẽ nhận việc ở phòng thiết kế, nhưng cũng không phải chức vị cao, chính là trợ lý tổng giám mà thôi, tuy nhiên ở vị trí này, nàng rất dễ dàng phát huy năng lực của mình.
Lúc nhìn đến Sầm Mặc Tiêu, Lục Tử Cẩn biểu tình có chút cổ quái, nhưng vẫn tiến lên hỏi: "Cuộc họp thế nào, bọn họ có làm khó em không?"
Sầm Mặc Tiêu lắc đầu, cười nói: "Rất thuận lợi, ông ngoại tuy rằng không ở đây, uy tín lại như cũ. Tuy rằng vẫn có mấy người nghi hoặc, nhưng trước mắt bọn họ cam chịu, vợ có thể ứng phó."
Lục Tử Cẩn nhẹ nhàng thở ra, gật gật đầu. Sầm Mặc Tiêu giải quyết xong chuyện lớn, tâm tình rất tốt, còn muốn tìm Lục Tử Cẩn đòi thưởng, nhưng Lục Tử Cẩn trong nháy mắt biểu tình lại thay đổi, cười như không cười mà nhìn chằm chằm Sầm Mặc Tiêu:
"Giải quyết liền tốt, cho nên em có cần giải thích một chút hay không, chuyện liên quan đến công ty KB?"
Sầm Mặc Tiêu chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội lấy lòng mà nhìn nàng.
Lục Tử Cẩn không dao động, liền như vậy nhìn nàng.
Sầm Mặc Tiêu biểu tình càng thêm đáng thương, liền kém dẩu miệng lại đây làm nũng bán manh.
------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Xong rồi, dỗi dỗi cái đuôi nhỏ bị bạch bạch nhéo, không ngủ khó có thể giải quyết.