ĐÈN CŨ BẾN MỚI


Đồng tính luyến ái?
Tân Uyển khó hiểu nhìn cô, cảm giác buồn nôn và sợ hãi gần như theo bản năng mà xông lên trong nháy mắt, sắc mặt cậu tái nhợt, cả người vô thức phát run lên, lùi bước về sau.

"Cậu có thể kể với chúng tôi về những hành vi vô nhân đạo của bọn họ khi cậu còn ở trong đó được không, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức hỗ trợ cậu." Cô phóng viên đưa ra lời đề nghị giúp đỡ nhưng giọng nói ấy không hề có một chút nhiệt độ nào, "Theo như chúng tôi biết thì bên trong trung tâm sẽ có nhiều liệu pháp điều trị khác nhau, chủ yếu nhất chính là sốc điện, bọn họ có thường dùng liệu pháp đó với cậu không?"
Tân Uyển toát mồ hôi lạnh, áo dính vào trên lưng, một cơn gió thổi tới khiến cho khắp người cậu phát lạnh, cậu ra sức lắc đầu, nói: "Tôi không phải, đừng hỏi nữa..."
"Ngoại trừ liệu pháp sốc điện thì cậu đã từng trải qua liệu pháp thôi miên chưa? Một bệnh nhân khác mà chúng tôi từng phỏng vấn qua có nói rằng bọn họ sẽ sốc điện trong lúc cậu ấy bị thôi miên." Cô phóng viên nhìn cậu chằm chằm, "Bọn họ thôi miên các cậu bằng hình thức nào vậy?"
Các câu hỏi lần lượt được tung ra, câu từ xa lạ và sắc bén ấy đâm về phía cậu, tốc độ nói chuyện rất nhanh, khó nghe rõ, tiếng máy ảnh tách tách không ngừng, chúng đang cố gắng khoét xuống một lỗ trên da thịt cậu.
Chân Tân Uyển vô thức mềm nhũn, ngay khi cô phóng viên chạm vào người cậu thì cậu cứ như thế mà khụy gối xuống nền đất.
Cầu Cầu bị giật mình, thoát khỏi lồng ngực cậu, phóng viên đạp trúng cái đuôi trắng mềm mại khiến nó rú lên một tiếng chói tai, sau đó chật vật tìm khe hở bỏ chạy, đầu Tân Uyển đầy mồ hôi lạnh, lẩm bẩm "Cầu Cầu", trơ mắt nhìn Cầu Cầu biến mất trước mặt mình, bao gồm cái chân phải phía sau bị tật và cái đuôi bẩn thỉu.
Tân Uyển không đứng lên được, cậu muốn bò đi để dỗ dành Cầu Cầu quay về nhưng phóng viên lại chặn trước mặt cậu.
"Ở trong trung tâm điều trị chắc hẳn cậu cũng có gần gũi với một số người cùng cảnh ngộ đúng chứ, trong số đó có ai đã tự sát bởi vì bị đối xử như vậy chưa? Bác sĩ sẽ xử lý như thế nào về trường hợp đó?"
"Đừng hỏi tôi! Tôi không biết." Tai Tân Uyển ù đi, "Tôi không nhớ..."
"Mong cậu phối hợp với chúng tôi, điều này không chỉ có ảnh hưởng đến trung tâm điều trị mà còn có ích với những bệnh nhân đồng tính luyến ái như cậu—"
"Tôi không phải đồng tính luyến ái!" Tân Uyển bỗng nhiên hét lên, run lẩy bẩy ôm đầu, "Tôi không phải! Tôi không phải!" Khóe mắt cậu đỏ ửng, đưa tay ra đẩy người trước mặt, "Cút! Cút hết đi!"

Trong đầu cậu rối bời cứ như thể đang chiếu lại một bộ phim, cùng lúc đó cậu cũng như đang ở dưới đáy của cơn lũ quét đến, hàng trăm nghìn tấn nước và bùn cùng với hàng vạn khối đá lớn đè lên người cậu, như thể chúng mà nổ tung thì sẽ khiến cho máu thịt cậu nát bấy.
"Rất mong cậu hợp tác với chúng tôi!"
Tân Uyển hoàn toàn suy sụp, nước mắt nước mũi thi nhau chảy xuống, cậu co rúm cơ thể lại mà khóc.

Bỗng nhiên bên tai có một tiếng động phát ra, máy ảnh rơi xuống đất, Tân Uyển theo bản năng tránh ra phía sau, hai mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn sang.
Cậu thẫn thờ nhìn thấy Tống Hành, tóc tai và quần áo anh đều ướt sũng, nhếch nhác, anh túm lấy áo của người chụp ảnh đẩy mạnh gã lên tường, ánh mắt vô cùng hung ác: "Muốn chết?"
Không thể thở nổi, cơ thể đau đớn, đau đến nghẹt thở, Tân Uyển nắm chặt vải áo trước ngực, bóng người trước mắt vặn vẹo chồng lên nhau, cậu khóc òa lên, muốn thoát khỏi đây thì chợt cả người ngã vào trong cái ôm ấm áp.
Tân Uyển như một chú chim hoảng sợ, vùng vẫy kịch liệt theo bản năng, kêu "Đừng chạm vào tôi".

Lưng cậu được vỗ lên hai cái, âm thanh vang lên bên tai: "Đừng sợ, là tôi."
"Đừng sợ, bọn họ đi rồi."
Tống Hành nửa quỳ trước mặt cậu, nước trên quần áo anh rơi lên người cậu, ướt át lạnh lẽo, ôm lấy cậu.
Cả người Tân Uyển phát run, ngừng vùng vẫy, cắn môi nghẹn ngào lên tiếng, nắm chặt vạt áo Tống Hành, vô thức lẩm bẩm hệt như đang rơi vào hỗn loạn: "Em không phải đồng tính luyến ái, em không phải, anh tin em đi, em không phải..."
Tiếng ong ong trong đầu khiến cho Tân Uyển dường như muốn phát điên, cho đến khi cậu nghe được một tiếng "Ừ", giọng nói rất dịu dàng, "Tôi tin cậu."

Tân Uyển gật đầu qua loa, thần kinh căng thẳng bất chợt buông lỏng, hoàn toàn xụi lơ trong lòng anh.
"Cậu có người mình thích chứ?"
Bác sĩ mặc áo choàng trắng hỏi cậu, mặt mũi mờ ảo nhưng cười rất dịu dàng, giống như chỉ đang tán dóc với cậu mà thôi.

Tân Uyển gật đầu, nói "Có".
"Cậu ta tên gì?"
Trong đầu Tân Uyển trống rỗng, mơ màng lắc đầu, bác sĩ khoác tay lên vai cậu, "Không sao, vậy thì chúng ta sẽ gọi bằng cậu ta để thay thế nhé, được không nào?" Giọng nói thật ấm áp, Tân Uyển cũng cười lên.
Chiếc giường trắng toát, ánh đèn cũng trắng sáng, nằm lên rất thoải mái, cậu uống thuốc, mí mắt nặng trĩu, tiếng của bác sĩ bên tai như tiếng nói mơ, như là người mẹ đang dỗ con ngủ, nói với cậu.
"Cậu ta rất yêu cậu, cũng là học sinh giống cậu, hai người các cậu rất lâu rồi chưa gặp nhau, cậu ta ngồi trên máy bay cả đêm để đến gặp cậu, đến lúc các cậu gặp nhau thì chuyện đầu tiên làm là ôm hôn, cậu vẫn nhớ cảm giác khi hôn cậu ta đúng chứ?"
Tân Uyển đắm chìm vào trong đó, gật đầu một cái, vô thức muốn cười.
"Cơ thể cậu ta rất nóng, cao hơn cậu, có thể ôm chặt lấy cậu, hai cậu bắt đầu có phản ứng, thậm chí còn không kịp đi ăn mà ngay lập tức bước vào siêu thị mua bao cao su và bôi trơn" Bác sĩ nói tiếp, "Lễ tân đưa chìa khóa cửa cho cậu, các cậu đã đặt trước một phòng giường lớn, vừa mới vào cửa thì cậu ta đã hôn cậu, gọi tên cậu, cực kỳ yêu cầu, hai người tựa lên cửa bắt đầu vuốt ve cơ thể lẫn nhau, cậu yêu tất cả những gì thuộc về cậu ta, chỉ nôn nóng vuốt ve thôi thì vẫn chưa đủ, cậu biết thứ cậu cần không phải là những thứ đó."
Đúng vậy.

Con ngươi dưới mí mắt Tân Uyển chuyển động, nghĩ: Cậu yêu tất cả những gì thuộc về người ấy, từ khuôn mặt, cơ thể anh cho tới tâm hồn và cả suy nghĩ của anh — Ngọt ngào, ấm áp như một bát chè.

"Cậu thích thể xác nam tính của cậu ta, thích cơ bắp mạnh mẽ ấy, gân xanh trên cánh tay cậu ta nổi lên, cách cậu ta cởi quần cậu giống hệt như cậu đã từng làm trên giường vô số lần trước đó."
Không phải, anh ấy không có nhiều cơ bắp, nhưng đúng là anh ấy rất cao và khỏe mạnh.
Nhưng điều đó không ngăn cản Tân Uyển tiếp tục mơ tưởng, hơi thở cậu vô thức nóng lên, thân thể mơ hồ đã nổi phản ứng.
"Các cậu lên giường, làm chuyện bẩn thỉu, buồn nôn trên chiếc giường sạch sẽ, cậu dùng cái nơi để bài tiết đón nhận cậu ta."
Không phải, Tân Uyển nhẹ bấu vào tay, muốn phản bác, nói rất sạch sẽ.
Giọng nói bác sĩ bỗng nhiên lạnh lẽo, "Không cảm thấy buồn nôn ư?", Gã đá ghế bước đi, nhưng còn Tân Uyển vẫn không thoát khỏi trạng thái bị thôi miên, cậu loáng thoáng nghe được hai từ — sốc điện, ngay sau đó cảm giác đau nhói của kim châm truyền tới.

Cơn đau dữ dội ấy khiến Tân Uyển hét to một tiếng, mồ hôi lạnh phút chốc toát ra, bật dậy trên giường.
"Gặp ác mộng?"
Tân Uyển hoảng hốt nhìn sang, đối diện với ánh mắt của Tống Hành.
Xung quanh sáng trưng, không phải bóng đêm hỗn loạn, mưa vẫn còn đang rơi bên ngoài cửa sổ, lách tách lách tách, âm thanh nhẹ nhàng.

Tống Hành ngồi trên mép giường, anh vừa mới tắm xong, trên vai vắt khăn lông trắng, đuôi tóc vẫn còn nhỏ giọt, quần áo khô ráo nhẹ nhàng thoải mái.
"Anh..." Tân Uyển ngạc nhiên nhìn anh, sắc mặt tái nhợt, "Em mơ thấy ác mộng."
Thấy ác mộng, nhưng trong đầu cậu lại trống rỗng hệt như vô số lần trước kia, giấc mơ chỉ còn lại một đoạn phim rời rạc, rõ ràng vẫn chưa thoát khỏi cơn đau đớn tột cùng ấy nhưng mà không thể nhớ được điều gì, chuyện này khiến cho người khác cảm thấy rất thất vọng.
Bỗng nhiên Tân Uyển nâng tay lên, đập mạnh vào thái dương.

Lần thứ hai hạ tay xuống thì bị cản lại, Tống Hành nắm cổ tay cậu, nhíu mày: "Làm gì vậy?"
"Em không nhớ nổi mình nằm mơ thấy cái gì." Tân Uyển bất lực nhìn anh, "Không nhớ."
Huyệt thái dương cậu ửng đỏ, có thể nhìn ra được sức lực của Tân Uyển, Tống Hành buông cổ tay cậu ra, "Coi như mọi chuyện đều do ông trời sắp xếp đi, nếu không nhớ được thì cứ thuận theo tự nhiên mà quên hết, như vậy sẽ tốt hơn — Cậu từng nói như vậy, có nhớ không?"
Vừa dứt câu, Tân Uyển ôm lấy anh.
Ôm cổ anh, vùi đầu vào cổ anh, siết chặt, lúc này Tống Hành mới phát hiện ra cơ thể của Tân Uyển đang phát run dữ dội hơn nữa, cậu không khóc, có lẽ nước mắt đã rơi trước đó rồi, bây giờ khóe mắt khô khốc ấy không phù hợp để chịu đựng cơn đau nữa, nhưng giọng nói lại nghẹn ngào, như chú chim cút trong mưa.
"Rất đau, em nhớ là rất đau, đầu rất đau, cánh tay rất đau." Tân Uyển siết chặt áo anh, âm thanh run rẩy để lộ ra nỗi sợ hãi sâu trong lòng, "Em sợ, anh ôm em đi mà..."
Tống Hành khựng lại giây lát, tay đặt lên sống lưng cậu — Tân Uyển rất gầy, xương bướm nhô ra, lộ vẻ gầy yếu.

Anh nhẹ giọng nói: "Sẽ không đau nữa."
Cái ôm của Tống Hành rất ấm áp, như thể ôm anh rất an toàn.
Cậu càng ôm chặt hơn nữa, ngửi thấy mùi mưa thoang thoảng trên người anh, kế đó là hương sữa tắm, chiếc khăn lông trắng ướt đẫm bởi những giọt nước từ đuôi tóc, Tân Uyển ảo tưởng rằng trên đó là nước mắt, thay cậu khóc lớn một trận.
Không biết ôm bao lâu, nhưng từ đầu tới cuối Tống Hành chẳng nói được bao nhiêu lời an ủi, chỉ thỉnh thoảng vỗ nhẹ lưng cậu, trong sự bình yên ấy, cơ thể của Tân Uyển từ từ không còn run rẩy nữa, dần dần bình tĩnh trở lại.
Đột nhiên cậu nhớ tới cái gì đó, bật dậy khỏi vòng tay của Tống Hành, giọng điệu hốt hoảng, vội vàng muốn xoay người bước xuống giường: "Cầu Cầu, đúng rồi, Cầu Cầu chạy ra ngoài, em phải đi ra ngoài tìm nó!"
"Thay đồ trước đã, đừng vội, không lạc được đâu." Tống Hành đè bả vai cậu xuống, "Tôi dẫn cậu ra ngoài tìm."
Tân Uyển bất chấp tin lời Tống Hành, liên tục gật đầu..


Bình luận

Truyện đang đọc