ĐẾN KHI EM THÍCH ANH MỚI THÔI

Biên tập: B3

Rất khó để có thể hình dung được cảm thụ của cô vào thời khắc ấy.

Long trời lở đất, dung nham phun trào...

Dường như cô đã quay lại cái thời tiểu học, lúc bị giáo viên chỉ đích danh mình lên bảng viết chính tả, ngay cả không khí cũng trở nên khẩn trương vô cùng.

Cô tận lực cúi thấp đầu, muốn tránh né cũng không kịp nữa, ngoài việc tim đập nhanh bất thường, trong lòng còn mơ hồ có một loại dự cảm khác.

Cái gì nên tới, sớm muộn gì cũng sẽ tới.

Mãi đến khi một tiếng "Lệnh Mạn ——" vang lên.

Sau khi trải qua kinh hoảng, cô lại thở phào nhẹ nhõm, nội tâm nảy sinh ra một ý niệm khác ——

Nên tới, quả nhiên vẫn sẽ tới.

Chuyện nhà không cần phải truyền ra ngoài, sau khi kết thúc đại hội hàng năm, một nhà bốn người lên xe quay trở về biệt thự Lý gia, lúc này mới chính thức bắt đầu giải quyết việc này.

Trong thư phòng của Lý Nghiễm Thời, hai chiếc ghế salon bằng gỗ lim thượng đẳng xếp thành một hàng.

Lý Nghiễm Thời và Hạ Vũ Nhu ngồi một bên, Lý Trác Vân và Lệnh Mạn ngồi một bên, bầu không khí nghiêm túc ngưng trọng.

Đối lập đội hình chỉ cần liếc qua là thấy ngay.

Lý Nghiễm Thời ngồi thẳng lưng, không giận tự uy.

Đôi mắt ông nhìn chằm chằm vào Lý Trác Vân, nghiêm nghị nói: "Câu nói con vừa nói ở đại hội hàng năm kia là có ý gì? Con có biết hậu quả của nó hay không?"

Dù gì cũng là cha con, khí thế của Lý Trác Vân không hề thua kém Lý Nghiễm Thời.

Anh trả lời quang minh chính đại: "Chính là ý ở trên mặt chữ, Lệnh Mạn là bạn gái con."

Lý Nghiễm Thời vỗ mạnh vào tay vịn ghế salon, nổi cáu: "Nói năng nhảm nhí! Con bé là chị gái con, con tôn trọng ba một chút đi!"

Lý Trác Vân không hề lùi bước: "Con không nói bậy, cô ấy chính là bạn gái con."

Nhất thời Lý Nghiễm Thời phùng mang trợn mắt: "Con nói lại lần nữa cho ba?!"

Hai cha con giương cung bạt kiếm, Hạ Vũ Nhu vội vàng tiến lên hoà giải, kéo tay Lý Nghiễm Thời.

Bà nhìn về phía Lý Trác Vân, dè dặt nói: "Tiểu Vân, có phải con đang nói đùa với dì và ba con không?... Nghe lời đi, chuyện này không thể tuỳ tiện mang ra đùa giỡn đâu."

Lý Trác Vân dùng ánh mắt sắc lẻm liếc sang: "Ai nói giỡn với các người?"

"..." Hạ Vũ Nhu liền không dám nói thêm câu nào nữa.

Lý Trác Vân kéo tay Lệnh Mạn, nắm chặt lấy.

Anh trịnh trọng nói: "Hai người tin cũng được, không tin cũng được, Lệnh Mạn thực sự là bạn gái con, bọn con ở bên nhau đã một năm rồi."

Lệnh Mạn để mặc anh nắm, cũng không giãy ra.

Hạ Vũ Nhu nhìn cô bằng ánh mắt không thể tin được, dường như đang muốn nghe một câu trả lời sau cùng.

"Mạn Mạn, các con thật sự...?"

Hồi lâu, Lệnh Mạn ngầm thừa nhận gật đầu một cái.

"Vâng."

Lý Nghiễm Thời và Hạ Vũ Nhu liền rơi vào trầm mặc.

Lý Trác Vân kéo Lệnh Mạn đứng lên, quay lại nói với hai người: "Hôm nay con nói với hai người quan hệ của con và Lệnh Mạn, chẳng qua chỉ là thông báo để hai người biết, chứ không phải là đang cầu xin sự chấp thuận của hai người."

"Nói cách khác thì, bất kể hai người có đồng ý hay không, con và Lệnh Mạn cũng vẫn sẽ tiếp tục ở bên cạnh nhau."

Dứt lời, không để ý đến phản ứng của hai người đằng sau, Lý Trác Vân dứt khoát kéo Lệnh Mạn xoay người rời đi.

Ra khỏi thư phòng, dường như Lệnh Mạn vừa trải qua một kỳ thi trọng đại, hít thở sâu mấy lần.

Lý Trác Vân thì ngược lại, sau khi phun ra một tràng, anh vẫn ung dung bình thản như cũ.

Lệnh Mạn nhìn anh, cảm thấy một loạt hành động của anh hôm nay thật là quá thiếu sót.

Cô nói: "Tại sao chưa thương lượng gì với em mà anh đã tự mình quyết định?"

"Loại chuyện thế này thì phải thương lượng thế nào? Thời cơ đến thì dĩ nhiên là cứ thế mà thừa nhận thôi." Những lúc thế này mồm miệng của Lý Trác Vân rất sắc bén: "Chẳng lẽ còn phải mở cuộc họp báo để công bố tin tức hay sao?"

Lệnh Mạn coi thường: "Làm sao anh biết bây giờ đã là thời cơ thích hợp?"

Cô và Lý Trác Vân ở bên nhau đến nay đã được một năm, nói dài cũng không phải dài, nói ngắn cũng không phải ngắn.

Có lẽ là Lệnh Mạn vẫn luôn cảm thấy công khai bây giờ hơi sớm quá, đối với hai người bọn họ mà nói thì đều chưa chuẩn bị xong.

Mặc dù cô cũng biết tính tình của Lý Trác Vân rất hay nôn nóng, không nhịn được quá lâu, một năm đối với anh đã là cực hạn rồi.

Lệnh Mạn không khỏi ưu sầu: "Em sợ chỉ trong chốc lát ba anh và mẹ em sẽ không thể tiếp nhận được tin này, dù sao tuổi tác của hai chúng ta cũng chênh lệch lớn như vậy, hơn nữa vẫn luôn dùng thân phận chị em khi ở cạnh bọn họ..."

Lý Trác Vân cắt ngang lời cô: "Quyền quyết định không nằm ở bọn họ, mà là ở em và anh. Mặc kệ bọn họ có đồng ý hay không, cũng không thể ngăn cản được việc anh thích em."

Anh hơi ngừng lại, chuyển hướng sang cô: "Còn em?"

Lệnh Mạn gật đầu, bày tỏ tâm ý của mình: "Em cũng giống vậy."

"Vậy là được rồi." Lý Trác Vân cười rạng rỡ, lại ngay lập tức khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Anh không muốn sống một cuộc sống giấu giấu diếm diếm, mỗi khi về trường, khi đi cùng với em, lúc nào anh cũng phải giữ khoảng cách. Bạn học hỏi anh em là ai, anh không thể thoải mái giới thiệu đây là bạn gái tôi. Mẹ em sắp xếp việc xem mắt cho em, anh tức muốn hộc máu nhưng lại không thể tỏ thái độ ra ngoài."

Lý Trác Vân càng nói càng bất bình: "Chúng ta thứ nhất yêu đương không phạm pháp, thứ hai không làm ảnh hưởng đến trật tự an ninh xã hội, dựa vào đâu mà không thể cho người khác biết?"

Anh vô cùng cố chấp nói: "Anh chính là không thể chờ được nữa, anh phải nói cho toàn thế giới này biết, em là bạn gái của anh!"

Lệnh Mạn cong môi nhìn dáng vẻ lạnh lùng bất khuất của Lý Trác Vân, nhìn chằm chằm không chớp mắt, một lát sau không nhịn được mà bật cười.

Lý Trác Vân khiến cô nhớ lại chính bản thân mình ngày xưa.

Vì tình yêu mà bất chấp, không để ý gì đến người khác, không biết lấy đâu ra cái dũng khí dù vỡ đầu chảy máu cũng không sờn.

Bây giờ cô mới biết như vậy được gọi là lỗ mãng.

Nhưng có người nguyện ý vì mình, mặc kệ hậu quả mà lỗ mãng một phen, khiến cô hết sức cảm động.

Cho nên cô cũng sẽ dùng hết khả năng của mình để đáp lại anh, không phụ lòng trước những thứ mà Lý Trác Vân đã bỏ ra.

Lệnh Mạn giang hai tay, trao cho Lý Trác Vân một cái ôm.

Cô nói lớn: "Được rồi, nếu đã như vậy, con đường sau này bước được bước nào hay bước đó! Dù sao kết cục cũng đã sớm được hai chúng ta định sẵn, chúng ta sẽ không xa nhau!"

Khoé miệng Lý Trác Vân cong lên, nhìn cô mỉm cười.

***

Hôm sau, Lý Nghiễm Thời và Hạ Vũ Nhu tìm Lệnh Mạn nói chuyện riêng.

Mất thời gian một đêm để tiêu hoá cái tin tức chấn động lòng người này, hiện tại hai vị trưởng bối bình tĩnh hơn ngày hôm qua rất nhiều.

Lý Nghiễm Thời ngồi xuống ghế chủ vị, mở lời trước: "Tiểu Mạn, Lý Trác Vân không đủ chững chạc, hôm qua chưa nói được hai câu nó đã không chịu nghe, thế nên ta và mẹ con mới muốn gặp riêng con để tìm hiểu một chút tình hình cụ thể."

"Con hiểu, dượng." Lệnh Mạn gật đầu, nói: "Hai người muốn biết cái gì, cứ hỏi đi ạ."

Lần này ba người nói chuyện đã cố ý tránh mặt Lý Trác Vân, có thể nói Lệnh Mạn chính là một chiến sỹ một mình chiến đấu.

Cô vẫn nhẫn nại như cũ, trả lời hết sức bình tĩnh.

Lý Nghiễm Thời nghĩ trong chốc lát mới chậm rãi nói: "Con cũng biết là từ đầu đến cuối ta và mẹ con luôn rất để tâm đến hôn sự của con, hai người chúng ta đều luôn một mực giúp con lưu ý đến những gia đình bằng hữu nào có những chàng trai ưu tú kiệt xuất. Tất nhiên là, trong mắt người làm cha như ta thì không ai có thể ưu tú hơn so với con trai của mình, nhưng mà nó ngang bướng thì ta cũng biết rõ, cho nên trong bao nhiêu người con lại chỉ chọn duy nhất một mình Lý Trác Vân, ngoại trừ khó hiểu ra thì ta càng không biết phải nói xin lỗi hay là nói cám ơn con."

Lệnh Mạn không khỏi mỉm cười, nói: "Dượng, ai mà không có khuyết điểm chứ, tính cách nóng nảy của Lý Trác Vân cũng không đủ để che hết những ưu điểm của anh ấy, số cô gái thích anh ấy ở trường đại học có rất nhiều."

"Được được được, chúng ta già rồi, không thể hiểu được tình yêu của giới trẻ các con." Lý Nghiễm Thời hơi ngừng lại, nói tiếp: "Điều ta lo lắng chính là, dù sao thì tuổi tác Lý Trác Vân vẫn còn quá nhỏ... Ta muốn biết các con ở bên nhau, đến tột cùng là đã thận trọng cân nhắc cẩn thận hay chưa, hay chỉ là xung động nhất thời mà thôi?"

Nói đến việc chính, Lý Nghiễm Thời không hề buông lỏng: "Nếu như các con thực sự có quyết tâm cùng nhau đi đến cuối cùng, ta cũng không có biện pháp cưỡng ép chia rẽ các con. Nhưng nếu như các con chẳng qua chỉ là đang chơi đùa cho vui, ta và mẹ con sẽ không thể không làm người xấu một lần, khuyên các con nhân dịp còn sớm hãy mau tách ra."

Lý Nghiễm Thời cân nhắc hết sức toàn diện: "Thân lại càng thêm thân chính là chuyện đại vui mừng, nhưng mà nếu chẳng may đến người nhà cũng không làm được nữa thì đó chính là hậu quả nghiêm trọng nhất. Ta quyết không bao giờ khoan nhượng khi loại chuyện này phát sinh, cho nên các con đùa giỡn ở bên ngoài thì có thể, nhưng mà đùa giỡn ở nhà, không được!"

Hết chương 61.

Bình luận

Truyện đang đọc