ĐẾN LƯỢT EM YÊU ANH

Lâm Cảnh Nguyệt đã đến thành phố B, là đi cùng với Hàn Mộ Vân. Hắn nói: “Nhóc con, đi chơi đi, anh muốn đi với em.” Vì vậy, ngày tiếp theo Lâm Cảnh Nguyệt trực tiếp mang một chiếc túi nho nhỏ đến nhà trọ của hắn, đứng ngay cửa phòng trọ nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Hàn Mộ Vân trong bộ đồ ngủ, cười hả hê: “Đi thôi, không phải nói muốn cùng em ra ngoài chơi sao ?”

Lúc đó Hàn Mộ Vân mới được điều từ thành phố S tới, cô nghĩ mọi cách để đến gần hắn, cơ hội tốt như vậy làm sao có thể bỏ qua ? Đương nhiên không nói hai lời liền đi theo hắn hếch mặt rất có giá. Đó là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng cô tới thành phố B, hôm nay, cô cũng quay lại thành phố B nhưng người bên cạnh đã thay đổi.

Nói là muốn cô tới đây vì công việc, Lâm Cảnh Nguyệt phát hiện anh hoàn toàn coi cô như vú em, khi nói chuyện làm ăn, anh liền thay đổi dáng vẻ trầm tĩnh thường ngày, trở nên sắc bén khác thường, trong phòng họp to lớn, đem tất cả sự chú ý của mọi người tụ lại trên người anh, mà cô chỉ có thể đứng bên cạnh bưng trà dâng nước, thỉnh thoảng thay anh sắp xếp chuẩn bị tài liệu.

“Thư ký Lâm!” Hà Tử Nghiệp bước ra khỏi phòng họp, tay nắm cà vạt, hướng về phía Cảnh Nguyệt ngoắc tay, tài liệu trên tay mình cũng nhét cả vào tay cô: “Cô về khách sạn trước.” Nói xong liền chui vào trong xe. Cuộc giao dịch này anh rất xem trọng, cho nên vẫn không dám buông lơi, cuối cùng cũng thành công, anh cũng nên tự thưởng cho mình một chút.

“Anh phải đi đâu à ?” Lâm Cảnh Nguyệt ôm tài liệu, sải bước ngăn trước cửa xe, ngưỡng mặt lên hỏi.

“Tôi không cần thiết phải báo cáo với cô.” Hà Tử Nghiệp nhìn cô một cái, có chút không vui, người thư ký này có phải hay không quản lý quá nhiều việc ?

“Tôi phải có trách nhiệm đối với ông chủ!” Lâm Cảnh Nguyệt không chút nào quan tâm đến gương mặt lạnh của anh, nói năng rất có khách phách. Thành phố B về đêm quá mức thối nát, cô dù sao cũng đã ma luyện trên xã hội 4 năm, tại sao không biết anh đang muốn đi nơi nào ? Thế nhưng người đàn ông này cô đã định rồi, làm sao có thể để cho anh đi tìm người khác.

Nhìn dáng vẻ chính nghĩa không sờn của cô, Hà Tử Nghiệp cười một tiếng, cúi đầu đến gần mặt của cô, hơi thở ấm áp phả vào trên mặt cô, ánh hoàng hôn chiếu xuống cùng với đèn đường có vẻ cực kỳ mập mờ: “Sao ? Bằng không cô đi cùng với tôi ? Ra sức đối với tôi có trách nhiệm thật tốt.” Lời của anh gần như đùa giỡn, nhưng Lâm Cảnh Nguyệt cũng không phải cô gái nhỏ mới bước vào xã hội.

“Anh muốn tôi gánh trách nhiệm thế nào cũng được.” Lâm Cảnh Nguyệt nhỏ giọng, tiến lên dính sát vào thân thể của Hà Tử Nghiệp, hai cánh tay mềm mại quốn lấy vòng eo của anh, nhẹ nhàng ma xát trên dưới, hài lòng nhận thấy cơ thể của anh cứng ngay tại chỗ: “Có được hay không?” Âm thanh mị hoặc xẹt qua lỗ tai của Hà Tử Nghiệp, nháy mắt chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ của anh.

Hà Tử Nghiệp chăm chú nhìn ánh mắt của cô, ham muốn trong mắt càng lúc càng thịnh, nhìn kỹ một chút thư ký của anh cũng thật không tồi. Chính là cô đây đang quyến rũ anh đúng không ? Anh giương môi, khẽ cười, chúc mừng cô, thành công.

Không chút do dự cúi đầu hôn lên môi cô, mềm mại, khiến cơ thể anh có cảm giác ham muốn cuồng dã bắt đầu cháy rừng rực. Chưa đủ! Còn chưa đủ! Đầu lưỡi vội vàng cạy ra hàm răng của cô liếm vào bên trong khoang miệng, giống như muốn hóa giải cảm giác sắp nổ tung kia.

Lâm Cảnh Nguyệt chủ động víu lấy cổ anh, nhón chân lên đáp lại, không thua nửa phân tiết tấu cuồng dã của anh. Hai đầu lưỡi quấn quanh nhau chơi đùa, không xa không rời. Đang trong lúc Lâm Cảnh Nguyệt đắm chìm trong nụ hôn này, Hà Tử Nghiệp lại đẩy cô ra, cô trừng mắt nhìn anh, không hiểu tự nhiên anh lại nổi điên cái gì.

Mùi vị của cô thanh mát, tươi đẹp, khiến Hà Tử Nghiệp thiếu chút nữa không thể cầm giữ, nhưng tại sao nụ hôn của cô lại không có cảm giác trúc trắc ? Nếu không có kinh nghiệm thì làm sao đạt được trình độ này? Lại liên tưởng đến việc cô chủ động quyến rũ mình, sắc mặt Hà Tử Nghiệp nhất thời lạnh xuống, xem ra vị thư ký nhỏ này của mình cũng không phải là nữ sinh thanh thuần.

Nhưng tại sao vừa nghĩ tới cô cũng đã từng với người khác như vậy tim anh cũng không thoải mái, rất muốn nổi giận, rất muốn đè cô trên giường hung hăng dạy dỗ! “Xem ra thư ký Lâm kinh nghiệm cũng rất phong phú.” Hà Tử Nghiệp một tay đặt tại lưng ghế màu xám bạc trên xe thể thao, mắt nhìn Lâm Cảnh Nguyệt, nói gần nói xa cũng đều là châm chọc.

Thì ra anh đang vì cái này, Lâm Cảnh Nguyệt liếm môi, ánh mắt mị hoặc: “Ai cũng có một thời sơ luyến phải không ? nói lại, kinh nghiệm của ông chủ so với tôi còn phong phú hơn nhiều.” Lời nói này chua chát, cô rất hiểu rõ Hà Tử Nghiệp, người này tuyệt đối sẽ không bạc đãi bản thân mình, huống chi anh lại có tiền, có thế, tại sao phải uất ức bàn tay phục vụ người anh em của mình, những thứ mỹ nữ nhuyễn nhuyễn kiều kiều khi ôm tuyệt đối sẽ thoải mái hơn.

Hà Tử Nghiệp nhanh tay nắm lấy cằm cô, lực tay rất lớn, Lâm Cảnh Nguyệt đau đớn hô lên một tiếng, thế nhưng anh lại không nhúc nhích, chỉ tiến gần đến cô: “Thật?” một thân khí thế ép Lâm Cảnh Nguyệt tựa như không thở nổi.

“Dĩ nhiên, ông chủ có muốn thử một lần hay không?” Cô hơi hí mắt nhìn anh, một chân nâng lên như nhanh như chậm cọ cọ, giống như con mèo đang nũng nịu chủ nhân.

Con ngươi Hà Tử Nghiệp co rụt lại, bên dưới dần dần có khuynh hướng ngẩng đầu, trong lòng thầm mắng một tiếng, thô lỗ xốc cô lên như xách một chú gà con nhét vào trong xe: “Trở về sẽ thu thập cô!” Ba lần bốn lượt ngang nhiên dám quyến rũ anh, thật nghĩ anh không dám làm gì cô sao?

Bánh xe bởi vì đột ngột thay đổi nên ma sát với mặt đất tạo nên âm thanh chói tai, Hà Tử Nghiệp nâng tốc độ xe đến cực hạn, nóng lòng nhanh chạy về khách sạn. Mà Lâm Cảnh Nguyệt không hề bị dọa bởi tốc độ xe, chỉ ngồi trên ghế kế tài xế mỉm cười quỷ dị.

Nghe nói ham muốn của đàn ông là không thể nhịn, Lâm Cảnh Nguyệt cô hôm nay coi như được tận mắt. Hà Tử Nghiệp cơ hồ là kéo cô xuống xe, một đường lôi thẳng lên phòng, giữa chừng vẫn không quên quay đầu cho cô mấy nụ hôn sâu, cơ bản không quan tâm đến những ánh mắt kinh ngạc hoặc mập mờ của mọi người trong đại sảnh.

Người này rốt cục có bao nhiêu nôn nóng ? Lâm Cảnh Nguyệt bị Hà Tử Nghiệp hù sợ, chẳng lẽ Hà Tử Nghiệp trước giờ đều giả bộ ? bản chất thật sự của anh là biến thái dâm đãng?

Cửa phòng vừa mở, Hà Tử Nghiệp liền đem Lâm Cảnh Nguyệt đè lên ván cửa hôm cô thật sâu, vừa thô vừa gấp cởi ra y phục của cô. Đang là mùa hè, cô mặc một bộ váy thật mỏng, sức lực đàn ông lại lớn hơn người, nhìn thấy sẽ bị lột sạch sẽ, Lâm Cảnh Nguyệt cuối cùng cũng bắt đầu hốt hoảng, không có tiền đồ bắt đầu hô ngừng: “Hà Tử Nghiệp, Hà Tử Nghiệp, anh, anh….chờ một chút, chờ một chút!” Cô uốn éo người, muốn thoát khỏi khống chế của anh, nhưng không ngờ anh lại đem “anh em”của mình kéo ra ngoài.

“Sao? Bây giờ sợ? đã muộn!” Âm thanh trầm thấp, khàn khàn của Hà Tử Nghiệp, hơi thở cực nóng phun bên cổ trắng noãn của Lâm Cảnh Nguyệt, cô không nhịn được run rẩy một hồi, anh hài lòng nhìn biến hóa của cô, môi tiếp tục trượt lên xương quai xanh tinh xảo ra sức một chút mút vào.

“A….” Một tia rên rỉ không thể khống chế từ môi tràn ra, Lâm Cảnh Nguyệt cắn cắn môi, thầm mắng bản thân không có tiền đồ, cư nhiên bị quyến rũ ngược! Còn không thành công làm sao như vậy được!

“Có muốn chơi trò gian trá một chút hay không?” Cô đưa tay bưng lấy gương mặt anh, đưa lưỡi ra khóe môi khe khẽ liếm, vừa chọn đuôi mắt nhìn anh, ánh mắt mi hoặc kinh người, đôi mắt to ướt át làm người khác không thể cự tuyệt. Hầu kết Hà Tử Nghiệp không tự chủ chuyển động một chút, tiếng nói lại càng trở nên khô khốc, tựa như bốc lửa, cô thư ký nhỏ của anh nhất định là yêu tinh biến thành.

Nhìn không chớp mắt đầu lưỡi hồng phấn của cô, Hà Tử Nghiệp hận không thể lập tức ngậm lấy vật nhỏ không an phận này! Anh mặc cho cô liếm ướt khóe miệng của mình, bàn tay từ sau lưng dần dần chuyển đến cái mông cao vút, vuốt ve có lực: “Muốn chơi cái gì?” Để xem cô có thể giở được trò gì.

Lâm Cảnh Nguyệt nắm chặt bàn tay không an phận của anh, trong lòng không ngừng gào thét: Tên sói háo sắc này! Kiếp trước vì sao cô lại không phát hiện anh lại là một tên sói háo sắc chứ!” “Nghiệp, để cho người ta chủ động có được hay không?” Cô khẽ liếm hầu kết đang nhô ra của anh, hài lòng khi nghe được giọng nói nhỏ hơn bình thường của anh: “Tốt.”

Con cá đã mắc câu! Lâm Cảnh Nguyệt từ từ đem Hà Tử Nghiệp đẩy xuống trên thảm, thân thể mềm mại ngăn chặn anh, vừa theo dõi ánh mắt vừa từ từ mở ra áo sơ mi của anh. Động tác của cô cố ý thật chậm, không để ý chút nào đến vật đang giương cờ ra sức muốn phát động của anh. Người đàn ông này thật sự là đẹp mà, Lâm Cảnh Nguyệt vừa vuốt hình dáng cơ bụng sáu múi vừa chép miệng.

“Nhanh lên một chút!” Người đàn ông thấp giọng ra lệnh. Bàn tay nhỏ bé mát lạnh cứ vuốt ve như vậy thật làm cho anh thiếu chút nữa không kiềm chế được trực tiếp áp đảo cô, nhưng mà anh muốn nhìn xem đến cùng là cô muốn làm gì.

“Đừng nóng vội!” Lâm Cảnh Nguyệt ngẩng đầu cười với anh một tiếng, tiếp theo cúi đầu in lên vòm ngực trần truồng của anh một cái hôn, đầu lưỡi trơn mượt liếm liếm da thịt anh, Hà Tử Nghiệp âm thanh thở dốc càng thô nặng.

Đôi môi dần dần xuống phía dưới, dừng lại trên vòng bụng kiên cố. Thư ký nhỏ của anh cứ như vậy dùng miệng mà hôn, lại hôn, nhưng lại không đụng vào nơi mà anh cần an ủi nhất, thật sự là gấp đến chết người. “Nhanh xuống dưới!” Hà Tử Nghiệp một tay đè lại đầu cô, một tay kéo khóa quần.

Nhưng không ngờ, cô chợt bắt lại tay hắn khẽ hôn, sau đó ánh mắt thoáng qua một tia giảo hoạt, Hà Tử Nghiệp không hiểu sao ớn lạnh cả người. “Sao vậy?”

Cô lùi ra một bước, nghiêng đầu nhìn anh, dí dỏm đáng yêu, giống như một chú chim sẻ nhỏ tò mò. Hà Tử Nghiệp chống nửa người lên, muốn đưa tay kéo cô, anh thật sự là nhịn không được rồi, “anh em” của anh cần giải quyết khẩn cấp.

“Ông chủ….” Cô cúi mắt nỉ non, âm thanh như tiếng vĩ cầm dạo quanh đầu lưỡi, tựa như đang gọi tên của người tình.

“Tới đây!” hà Tử Nghiệp khàn giọng ra lệnh. Cô chợt nhoẻn miệng cười với anh, ba phần thanh thúy, bảy phần quyến rũ, anh nhìn ngẩn ngơ, trái tim trong nháy mắt lỡ một nhịp đập.

“Gặp lại!” Âm thanh giòn giã, mang theo nụ cười giòn giã của cô, cứ như vậy khi anh chưa kịp phản ứng đã nhanh chóng mở cửa gọn gàng rời đi.

Hà Tử Nghiệp trừng mắt nhìn cô gái nhỏ không chút do dự tông cửa chạy ra, trong đầu thoáng chút liền hiểu ra, thì ra ngay từ lúc ban đầu cô đã có ý trêu đùa anh! Đáng ghét! Hà Tử Nghiệp nghiêng mắt nhìn xuống phần thân dưới đang chống cao như túp lều, thầm mắng: Thật là đồ không có chí tiến thủ, người ta trêu đùa mấy cái cũng không nhịn được!

Đang suy nghĩ, cửa phòng khẽ mở ra, khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Cảnh Nguyệt từ trong khe cửa ló ra nho nhỏ, cô cười khanh khách, vừa đem một cuộn giấy vệ sinh ném cho anh: “Ừ, cho anh, giữ lại lau!”

Tiểu yêu tinh này! Hà Tử Nghiệp nín tức cành hông, anh nhất định phải bắt được cô!

“Ai bảo cướp gối ôm của tôi!” Lâm Cảnh Nguyệt lúng liếng đôi mắt to tròn, nụ cười trong mắt muốn giấu cũng không giấu được: “Đáng đời!” Ai bảo anh muốn tìm người khác phát tiết, chính là làm cho anh tức chết! hừ! Xem anh còn dám đi tìm đàn bà bên ngoài không!

“Cô vào đây cho tôi!” Đàn ông chưa thỏa mãn dục vọng rất là đáng sợ, Hà Tử Nghiệp lập tức nhảy lên, tức giận gầm thét.

Lâm Cảnh Nguyệt le lưỡi, rầm một tiếng đóng cửa lại, Hà Tử Nghiệp trầm mặt, sau một lát liền ổn định bước chân của mình, không bị đụng đầu vào trên ván cửa. Hai ta kết thù lớn! Lâm Cảnh Nguyệt cô chờ đó cho tôi! Hà Tử Nghiệp nghĩ tới gương mặt tinh nghịch lại vừa đáng ghét của cô thư ký nhỏ tay phải liền động.

Bình luận

Truyện đang đọc