ĐẾN LƯỢT TÔI LÊN SÂN KHẤU GÁNH TEAM

Mặt Linh Hòe không có chút cảm xúc, con ngươi như biển sâu đã biến thành bóng tối.

Nàng không chớp mắt nhìn người chơi, thấp giọng lẩm bẩm: "Ngươi nói đúng."

Vương Phi Điểu: "Ơ này này này!"

Tạ Thừa Nhan: "Không thèm để ý luôn?"

Cẩu Thịnh: "Mấy người hơi bị đè đầu cưỡi cổ bọn này rồi đấy."

Trá Tử: "Đậu Nga cũng không oan bằng bọn này luôn, tôi thà cô nói tôi từng vứt bỏ cô còn hơn."

Bổn Cung Đẹp Nhất: "Để nâng cao độ khó của cốt truyện mà vứt luôn cả logic à?"

Dật Tâm Nhân: "Tôi khiếu nại đấy mấy người có tin không?"

Khương Thần im lặng một hồi, cảm thấy không thể để cho cô nhỏ kia đội nồi thay mình được, thế là khai thật: "Nàng ta nói không sai, ban đầu tôi chọn không giúp."

Bờ sông lập tức trở nên tĩnh mịch đến kì dị, ngay sau đó mấy người kia đồng loạt nhìn về phía cậu: "---- Cái gì?"

Đùa hả, đây là cốt truyện ẩn đó, lại còn có người chọn "không giúp" nữa?

Âm mưu gì đây? Có đang là thời kì phản nghịch cũng không thể như vậy chứ! Mà đã "không giúp" rồi thì vì sao bọn họ còn có thể đánh tới bây giờ? Chẳng lẽ ngay từ đầu đã đi vào ngõ cụt, chỉ có thể sống đến màn này thôi sao?

Tạ Thừa Nhan rất là thành khẩn hỏi thẳng: "Em trai à, em nghĩ cái gì vậy?"

Bên trong sông Lưu Quang, Linh Hòe nói xong câu kia thì nguyền rủa thỏa mãn nở nụ cười, một lần nữa tan thành sương mù màu đen, chậm rãi bao phủ lên người nàng.

Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc như vậy, Khương Thần vẫn không quên thân phận cậu nhỏ, bảo ban cháu trai: "Nuốt lại cái chữ em trai kia cho tôi."

Im lặng một lát, cân nhắc đến hình tượng của mình trong mắt cháu trai, cậu bèn tìm lí lẽ biện minh cho bản thân: "Tôi cảm thấy cái này không thể chỉ là nồi của một mình tôi được."

Nếu người nào đó bên cạnh cậu có thể khuyên hai câu chứ không phải trợ Trụ vi ngược, thì bọn họ đã không đến nỗi dấn thân vào con đường không lối về này.

Phương Cảnh Hành cười nói: "Ừ, tôi cũng có lỗi nữa."

Dật Tâm Nhân cạn lời: "Rốt cuộc hai người nghĩ cái gì vậy?"

Phương Cảnh Hành giải đáp: "Chỉ là muốn thử xem thế nào."

Đám Vương Phi Điểu: "..."

Cái này má nó có gì hay mà thử?

Mấy người thật sự không sợ nhiệm vụ thất bại à!

Mà bây giờ xoắn xuýt mấy thứ này cũng vô dụng.

Nguyền rủa và Linh Hòe đã hoàn tất dung hợp, trước mắt bọn họ xuất hiện thời gian đếm ngược.

Cùng lúc đó, nhiệm vụ đổi mới: Linh Hòe chịu ảnh hưởng của nguyền rủa nên hắc hóa, bọn họ phải chịu sự tấn công của Oán Khí Linh Hòe trong một phút.

Một phút sau, Linh Hòe sẽ khôi phục trạng thái ban đầu.

Nếu như không thể chịu được, cốt truyện sẽ bị đóng băng trong ba ngày, đây là hình phạt cho sự vô tri lạnh lùng của thiếu niên ngày trước.

Ba ngày sau người chơi mới có thể đánh tiếp.

Đếm ngược ba, hai, một!

Linh Hòe lập tức vọt tới trước mặt Khương Thần, vừa giơ tay đã là một chưởng.

"Rắc" một tiếng.

Cả người Khương Thần bị đóng băng.

Khương Thần: "..."

Phương Cảnh Hành: "..."

Mấy người còn lại: "..."

Lúc bắt đầu đếm ngược, Phương Cảnh Hành và Khương Thần đã dẫn mọi người lùi đến khu vực an toàn mà lúc trước bọn họ thí nghiệm ra, nhưng bây giờ vẫn có thể bị đánh trúng, tức là sau khi hắc hóa, phạm vi công kích của nàng ta cũng mở rộng theo.

Phương Cảnh Hành không nói hai lời xoay người chạy, nhưng là người chứng kiến Khương Thần "không giúp", chỉ số thù hận của anh trong mắt Linh Hòe chỉ thấp hơn Khương Thần một chút, Linh Hòe đóng băng Khương Thần xong thì lập tức nhào về phía anh.

Phương Cảnh Hành đương nhiên không chạy nhanh bằng nàng ta được, cũng bị đóng băng theo.

Đám Vương Phi Điểu: "..."

Thôi xong, chưa gì đã mất hai cái đùi rồi.

Nhìn điệu bộ này, quả thực là một đòn vả chết một bạn nhỏ, e là không đến mười giây nàng ta đã có thể đóng băng hết bọn họ, bảo kiên trì suốt một phút đúng là nằm mơ.

Cả đám "vèo" cái tản hết ra, vùng vẫy giãy chết, vẫn bị Linh Hòe đuổi kịp, từng người hóa thành cục nước đá.

Chỉ ba giây ngắn ngủi nàng ta đã đóng băng thêm hai người.

Vương Phi Điểu thấy nàng ta xông về phía mình, buông xuôi mà nhắm mắt lại, chờ bị đóng băng.

Lúc này Khương Thần và Phương Cảnh Hành cũng hoàn hồn khỏi biến cố, gần như cùng nghĩ đến một chuyện, kêu lên: "Cởi quần áo!"

Mấy ngày nay Vương Phi Điểu đã quen nghe bọn họ chỉ huy, lập tức theo bản năng lột trang bị trên người.

Linh Hòe giơ tay lên muốn đập xuống, lấy đối diện với cái cơ thể trắng bóng với độc cái quần lót của Vương Phi Điểu, "á" một tiếng che mặt rồi nhảy về trong sông.

Vương Phi Điểu: "..."

Mấy người còn lại: "..."

Đậu má...!Như này cũng được luôn?!

Khương Thần và Phương Cảnh Hành yên tâm.

Bọn họ đột nhiên nhớ ra cái thiết lập này của Linh Hòe, chỉ không rõ là nó có tác dụng với người chơi đã chọn hệ không, quyết định coi ngựa chết thành ngựa sống, không ngờ cái thiết lập này vẫn còn.

Hai giây sau, Linh Hòe bình tĩnh lại, tiếp tục nổi giận đùng đùng xông ra.

Mấy người còn di chuyển được không cần đại lão mở miệng đã nhanh nhẹn lột đồ.

"Á...!" Linh Hòe lại che mặt nhảy về trong sông.

Bên bờ sông tiếng nước róc rách, gió mát nhè nhẹ, nhạc nền du dương và hơi lạnh từ bốn cục nước đá cùng ùa tới trên những chiếc quần đùi hoa.

Ảnh đế Tạ luôn đặt việc giữ hình tượng lên đầu đứng trên bờ, vẻ mặt vô cùng vi diệu: "Không ngờ là lại có ngày tôi giở trò lưu manh với một cô nhóc."

Cẩu Thịnh: "Tôi..."

Vương Phi Điểu: "Em...!Em đã từng khỏa thân chạy rông ở bờ sông..."

Trá Tử: "Thật ra thì tôi chẳng có vấn đề gì hết...!Này em gái ơi, lên đây cho nhìn mặt cái nào ~ "

Linh Hòe vừa thò mặt ra đã lại quay đầu chạy mất.

Cứ lặp đi lặp lại mấy lần, qua vài chục giây, đếm ngược kết thúc, bọn họ thành công vượt qua hiểm nguy, mấy người bị đóng băng cũng lần lượt rã đông.

Đám Vương Phi Điểu trong chốc lát không biết nên nói gì nữa.

Không hổ là đại lão, đến bước này rồi vẫn có thể nghĩ cách qua cửa.

Dù vậy nhưng mà...!Bọn họ vẫn không hiểu vì sao lại nhất định phải chọn "không giúp" chứ!

Cả bọn nhìn hai vị đại lão, thầm nghĩ thôi được rồi, các đại lão vui là được.

Tạ Thừa Nhan nói: "Tôi nói cho mà biết, mấy người quên hết chuyện ngày hôm nay cho tôi, sau này tuyệt đối không được nói với ai hết."

Cẩu Thịnh nói: "Đúng, dù về sau có muốn viết chiến lược hướng dẫn gì đó thì cũng không thể để người khác biết chuyện này."

Mất hết cả tiết tháo rồi.

Bên phía Linh Hòe thì màn khói đen đã biến mất, nàng khôi phục dáng vẻ hiền lành đáng yêu ban đầu, quên luôn cả chuyện bị giở trò lưu manh.

Gary thì càng không để ý.

Hắn đại khái chỉ thấy là Linh Hòe chiến thắng nguyền rủa, vui mừng xoa đầu nàng rồi dẫn theo các anh hùng trở lại bộ lạc nhỏ cạnh rừng Tuyệt Vọng, cuối cùng cũng nhắc đến chuyện em gái của ông bác trông cửa, An Yến.

Hóa ra năm đó khi bọn họ tìm đến đây, An Yến bị người của bộ lạc bắt mất, ngay sau đó thì mất trí nhớ, trở thành Thánh Nữ của bộ lạc.

Hắn nghe nói trong rừng có thuốc giải nên mới đi vào tìm kiếm, ai ngờ chân trước vừa đi vào, chân sau đã bị hạ nguyền rủa, không thể rời khỏi đây được nữa.

Hắn biết được tin của Linh Hòe, vốn định tới gặp Linh Hòe trước rồi cùng Linh Hòe tới đây cứu người, không ngờ Linh Hòe lại rơi vào tình trạng như thế kia, hắn chỉ đành tới cứu An Yến trước, rồi cùng An Yến giải cứu Linh Hòe.

Gary nói: "Còn biện pháp cứu An Yến..."

Cả đám lập tức dỏng tai lên nghe, chỉ sợ bỏ lỡ tin tức quan trọng nào đó.

Gary nói: "Ta tạm thời chưa nghĩ ra."

Nhóm tám người: "..."

Chưa nghĩ ra thì đến đây làm gì?

Gary nói: "Tóm lại là chúng ta bắt cóc muội ấy ra trước rồi tính tiếp, làm phiền các vị anh hùng."

Nhiệm vụ mới: Bắt cóc An Yến.

Hay lắm, vừa mới làm lưu manh xong giờ lại muốn bọn này thành bắt cóc tống tiền.

Cả nhóm đi tới gần bộ tộc kia mới phát hiện bởi vì đá thánh bị mất nên bầu không khí trong tộc rất căng thẳng, người đông gấp đôi so với ban nãy.

Nhiệm vụ đã nói nhất định cả đội phải cùng hợp tác để bắt cóc An Yến.

Mấy người bèn nghe theo chỉ huy của Phương Cảnh Hành, lén lút lẻn vào, tiếc là nhiều người dễ loạn, bọn họ thử ba lần đều thất bại.

Phương Cảnh Hành nói: "Như vậy không được, em dẫn người đi đánh lạc hướng, anh chỉ huy nhóm còn lại đi bắt người."

Khương Thần gật đầu.

Phương Cảnh Hành bèn dẫn theo vú em Bổn Cung Đẹp Nhất đi, dự định là lúc quan trọng sẽ để vú em hồi máu cho.

Đám Khương Thần đứng tại chỗ chờ tin tức, thấy trong làng vừa xôn xao là lập tức dẫn người chạy thẳng đến lều của Thánh Nữ, trốn sau tấm bình phong ngồi chờ.

Nửa phút sau, An Yến trở về.

Nàng đội chiếc vương miện của Thánh Nữ, mặc bộ váy đuôi cá đỏ rực như lửa, cả người diễm lệ vô song.

Đám Khương Thần đang định ra tay thì thấy rèm được vén lên, mấy người phụ nữ trong làng chạy vào khóc sướt mướt, quỳ xuống với Thánh Nữ, chắp tay trước ngực, thành kính nói: "Thánh Nữ xin hãy phù hộ cho tộc ta, cầu mong các dũng sĩ có thể mau chóng tìm về đá thánh."

An Yến ngồi ở chủ vị, dịu giọng an ủi: "Yên tâm, chúng ta sẽ tìm về."

Mấy người phụ nữ kia khóc lóc nửa ngày rồi rời đi trong lo lắng.

Khương Thần vừa định đứng dậy, thấy lại có hai người phụ nữ khác tới, cũng khóc lóc cầu nguyện.

An Yến luôn giữ nụ cười dịu dàng, khuyên nhủ mấy người đó xong thì hiền lành nhìn các bà rời đi.

Ngay sau đó lại có thêm vài người, vừa quỳ xuống đã khóc như trời sập.

Đám Khương Thần: "..."

Cẩu Thịnh thì thầm: "Xong chưa?"

Tạ Thừa Nhan nói: "Tôi nghĩ là không xong nổi đâu."

Vương Phi Điểu nói: "Em cũng nghĩ thế..."

Đương lúc họ còn đang nói chuyện, đợt người thứ ba đã rời đi.

An Yến lập tức đổi sắc mặt, đứng dậy hung hăng đạp một phát vào cái ghế, đi qua đi lại trong màn: "Mẹ nó nữa, chỉ là cục đá vụn thôi mà, mất thì cho mất luôn đi, khóc khóc khóc, cứ như là chết cha chết mẹ ấy!"

Đám Khương Thần: "..."

Không cho bọn họ kịp hoàn hồn, lại thấy rèm được vén lên, một đứa bé đi vào.

An Yến lật mặt trong một giây, ôn hòa hỏi: "Sao vậy con?"

Bé con kia cầm theo quyển vở: "Bài tập thầy cho con không biết làm."

An Yến cười nói: "Để ta xem nhé, bốn cộng sáu thôi mà, con đếm ngón tay thử đi."

Bé con nghe lời đếm thử, trả lời: "Bằng mười ạ."

An Yến khen ngợi: "Thông minh quá, vậy câu dưới hai cộng bốn con biết tính rồi nhỉ?"

Bé con kia lập tức ngơ ngác: "Không ạ."

"..." An Yến vẫn mỉm cười: "Không sao, ta dạy cho con."

Trong kênh đội ngũ vang lên âm thanh quen thuộc.

Phương Cảnh Hành cười hỏi: "Vẫn chưa xong à?"

Khương Thần nhìn một lớn một nhỏ đếm ngón tay, trả lời: "Đợi thêm chút nữa."

Đợi thêm chút là đợi hết ba đứa nhỏ nữa.

An Yến lại tặng cái ghế một cước, căm phẫn nói: "Hai cộng năm bằng bảy! Ba cộng tám lại bằng mười! Ngón tay không có đủ thì mẹ nó không biết là còn ngón chân à! Ba mẹ mình thì đếch hỏi cứ nhất quyết phải đến hỏi ta là sao, hỏi xong lại còn không biết, chê ta chết chưa đủ nhanh hả!"

Mấy người sau tấm bình phong yên lặng chứng kiến, một lời khó nói hết.

Cẩu Thịnh nói: "Tôi thú thật nhé, ban đầu nghe nàng ta vừa bị bắt đã mất trí nhớ, còn thăng chức thành Thánh Nữ, tôi còn tưởng là thuyết âm mưu gì đó cơ, cho là mấy chuyện kia đều do nàng ta làm."

Đám Dật Tâm Nhân không nói gì, vì trong đầu vốn cũng nghĩ vậy.

Ai dè Thánh Nữ là bảo mẫu kiêm thêm cá cảnh*, chuyện bé như cái lỗ mũi cũng tìm đến nàng, thật quá thảm.

*Gốc là 锦鲤 cẩm lý, tức cá chép Koi.

Đây là một loại cá cảnh sang chảnh và rất được nhiều người yêu thích do màu sắc của nó.

Ngoài ra thì còn là một cụm từ mạng dùng để chỉ những sự vật/người mang lại may mắn và được mọi người yêu mến.

Khương Thần nói: "Chú ý."

Mọi người lập tức lên tinh thần.

Khương Thần nhìn An Yến.

Lần trước nàng ta đã từng tới gần bình phong, không biết liệu lần này có giống vậy hay không.

Cậu kiên nhẫn chờ, quả nhiên lại thấy nàng tới gần, quả quyết lao ra, bịt miệng, trùm bao tải, khiêng ra sau tấm bình phong.

Một giây sau, rèm lại được vén lên, có người tới tìm Thánh Nữ.

Người tới nhìn quanh một vòng, nghi hoặc đi ra, từ trong vẫn có thể nghe được tiếng hắn nói với bên ngoài: "Thánh Nữ không có ở đây, chúng ta về thôi."

Mấy người trong lều cũng mon men ra cửa quan sát, phát hiện xung quanh trống không, lập tức vác người chạy về theo đường cũ, thấy suốt cả đường không có một bóng người tuần tra thì cũng không khỏi cảm thấy kì lạ.

Tạ Thừa Nhan hỏi trong kênh đội ngũ: "Là ông làm à?"

Phương Cảnh Hành cười nói: "Đá thánh là do tôi trộm, nó vẫn còn trên người tôi."

Bổn Cung Đẹp Nhất núp ở đằng xa quan sát, giải thích cặn kẽ: "Anh ấy phát hiện một chỗ có thể đặt chân trên tế đàn, thế là trèo lên cầm đá thánh giơ ra khoe cho đám kia nhìn, giờ cả đám đều đang vây quanh anh ta nè."

Cẩu Thịnh: "Trâu bò thật."

Trá Tử: "Đại lão vẫn ngầu lòi như trước."

Vương Phi Điểu: "Vậy lát nữa anh tính làm thế nào để thoát thân đây?"

Phương Cảnh Hành nói: "Tôi ném đá thánh đi, thời gian bọn họ phân tâm sẽ đủ cho tôi chạy thoát, không cần lo."

Khương Thần nói: "Bọn tôi ra rồi, rút lui."

Phương Cảnh Hành cười nói "ok".

Hai phút sau, một đoàn người tập trung ở bên ngoài bộ lạc, dẫn An Yến tới trước mặt Gary.

Cả nhóm tưởng nhiệm vụ tiếp theo sẽ là giúp An Yến khôi phục ký ức, không ngờ hai NPC kia còn chưa kịp mở miệng, mặt dây chuyền bên hông hai người đã sáng lên.

Mà cùng lúc đó, hai mặt dây chuyền thuộc về Gary và Linh Hòe trên người Khương Thần cũng sáng lên.

Bốn mặt dây chuyền bay lên không trung, hợp lại thành một vòng tròn, nhẹ nhàng xoay quanh, tỏa ra vầng sáng màu lam nhạt xinh đẹp.

Nhóm tám người lập tức nhìn theo, nhưng lực chú ý lại không nằm trên kì tích.

Trá Tử: "Tôi chợt nhận ra một vấn đề, mặt dây chuyền của Gary là ông bác trông cửa nhà mình cho, vậy mặt dây chuyền trên người Gary hẳn là của ông bác trông cửa đúng không?"

Bổn Cung Đẹp Nhất: "Ý, trao đổi tín vật!"

Vương Phi Điểu: "Chẳng lẽ người gian díu với ông bác trông cửa nhà mình không phải là Thầy Bói mà là Gary?"

Cẩu Thịnh: "Thế nên ông bác kia nghe đến tên Gary mới khóc thành như vậy, tưởng rằng em gái mình bỏ trốn với tình nhân?"

Phương Cảnh Hành thoáng hiện lên một ý tưởng: "Không, có thể là thân phận đổi chỗ."

Tất cả đồng loạt nhìn về phía anh: "...!Hả?"

Khương Thần cũng nhìn anh.

Phương Cảnh Hành nói: "Đoán thôi."

Rồi anh giải thích: "Tôi nhớ là lúc anh em bọn họ gặp lại nhau, Linh Hòe gọi ca xong, vẻ mặt của Gary hơi bất thường, phải mất một lúc sau hắn mới trả lời."

Trong lúc bọn họ còn đang bàn luận, ánh sáng màu lam kia càng lúc càng sáng, chiếu rọi lên người An Yến và Gary.

Hai người đều thoáng giật mình, ngay sau đó An Yến giơ tay che miệng, bật khóc.

Hốc mắt Gary cũng đỏ hoe, ôm lấy người trước mặt, nức nở nói: "Ta...!Ta đổi lại rồi..."

Đổi lại!

Má ơi, nước này hơi bị sâu nha.

Quanh co nửa ngày, té ra linh hồn của ông bác trông cửa và Gary đã đổi chỗ.

Tức là ông bác trông cửa ở bên bọn họ tối ngày thật ra là Gary?

Quầng sáng tan đi, hai người ôm xong thì quay sang giải thích với bọn họ.

An Yến nói: "Vào năm Linh Hòe mất tích, linh hồn của ca ca ta cũng bị tráo đổi với Gary, mà cả hai bọn họ đều không thể nói chuyện này ra ngoài, ta cũng phải thấy bọn họ trao đổi mặt dây chuyền, rồi khoa tay múa chân nửa ngày mới lờ mờ đoán được."

Mấy người thầm nghĩ: Thì ra là thế.

An Yến tiếp tục: "Chúng ta tra được là họ bị trúng nguyền rủa, vốn định cùng nhau đi tìm biện pháp giải quyết, ai ngờ thể xác của ca ca ta không thể rời khỏi thành chính, mà theo quy định của gia tộc, hắn cũng phải ở lại bảo vệ thành.

Gary chỉ đành phải thay ca ca ta ở lại, sau đó ta và ca ca cùng nhau tìm biện pháp giải nguyền rủa cho Linh Hòe, tìm đến tận bộ lạc này."

Nàng nói: "Chúng ta đã tra được kẻ hạ chú khiến Gary và ca ca đổi chỗ chính là tộc trưởng đời trước của bộ lạc, Cửu Thạch."

Nhưng tìm ra được cũng vô dụng, vì Cửu Thạch đã không còn trong bộ lạc.

Mà ngay sau đó nàng bị bắt lại, chuyện tiếp theo bọn họ cũng biết cả rồi.

Vương Phi Điểu rất thích mấy cốt truyện này, luôn rất đồng cảm với nhân vật, nhóc ta kêu lên: "Quá thảm rồi!"

Hai người An Yến lại không có tâm tư nghĩ đến mấy chuyện đó, mà họ nắm chặt lấy mặt dây chuyền đã không còn phát sáng nữa, nói: "Những thứ này vốn làm từ vật liệu bình thường, lại có thể hóa giải nguyền rủa của chúng ta, chẳng lẽ đây chính là thứ môi giới cho Cửu Thạch hạ chú?"

Cả tám người suy nghĩ một hồi, mừng rỡ.

Mặt dây chuyền của Linh Hòe cũng sáng lên.

Tức là thứ này cũng có thể giải cứu Linh Hòe?

Vậy có phải là bọn họ sắp hoàn thành cốt truyện rồi không?

Một đám người vội vàng trở về tìm Linh Hòe.

Lần này không cần bọn họ kêu gọi, Linh Hòe đã đứng đợi trên mặt sông.

Ba người lại khóc lóc một hồi, Linh Hòe ổn định lại cảm xúc, le lưỡi: "Thật xin lỗi, ta đã chết rồi."

Tất cả mọi người sững sờ.

Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng, sông Lưu Quang dài như vậy, lại có thể triệu hồi được nàng ta ở bất cứ đâu, hiển nhiên đây là dạng linh hồn.

Linh Hòe nói: "Cuối cùng ta cũng nhớ lại rồi, ta bị một kẻ tên là Cửu Thạch bắt đi, hắn nói ta có sinh nhật giống hắn, ta càng đau khổ thì sẽ càng cung cấp thêm nhiều năng lượng cho hắn.

Hắn rút linh hồn ta ra khỏi thể xác, nói phải dùng sự khổ sở của mọi người để phong ấn ta, hạ chú xong còn đưa mặt dây chuyền này cho ta, có thể là muốn cho ta mỗi lần trông thấy nó là đau khổ.

Đây là vật thật duy nhất mà ta có."

Nàng nói rồi nhìn về phía Khương Thần: "À đúng rồi, bùa triệu hồi ta tặng cho ngươi cũng là vật thật, thứ đó là sau này ta nghĩ cách tạo ra."

Khương Thần im lặng.

An Yến nói: "Linh hồn của ca ca ta và Gary cũng không ở trong thân thể bọn họ, mặc dù tình trạng của muội có khác biệt, nhưng...!Nhưng biết đâu chỉ cần bọn ta tìm được thể xác của muội, muội cũng có thể trở về thì sao?"

Linh Hòe cũng rất lạc quan: "Muội cũng nghĩ vậy đó!"

Rồi nàng lại buồn rầu: "Nhưng mà, muội cũng không biết thể xác của mình ở đâu."

Khương Thần và Phương Cảnh Hành trăm miệng một lời: "Ở thành chính."

Vương Phi Điểu: "Ơ?"

Phương Cảnh Hành giải thích: "Nàng ta từng nói là có thể đi tới mọi khúc sông, chỉ có sông trong thành chính là không thể vào được."

Đám Vương Phi Điểu lại càng thêm bức xúc.

Chị gái thiện lương dễ thẹn thùng này, mười năm qua vẫn luôn lang thang ở sông Lưu Quang.

Ba người thân thiết nhất với nàng, một người bị bắt cóc rồi mất trí nhớ, biến thành Thánh Nữ gắt gỏng; một người bị nhốt trong rừng sâu, không thể rời đi; còn một người thì canh giữ thành chính, trong thân xác đó chính là linh hồn của đại ca thân thương nhất với nàng.

Hắn trông thành mười năm, mỗi ngày đều đi qua cầu, lại không hay biết rằng thân xác em gái yêu dấu của mình đang nằm trong con sông ngay dưới chân.

Nỗi khổ đau của bọn họ, tất cả đều là sức mạnh giam cầm nàng.

Bọn họ vì nàng mà gặp nạn, nàng lại vì bọn họ mà bị phong ấn.

Vương Phi Điểu: "Vãi cả nồi, ác quá đi mất!"

Bổn Cung Đẹp Nhất: "Một cô gái đẹp vậy mà tên khốn nạn kia cũng có thể xuống tay tàn nhẫn thế này!"

Trá Tử: "Như này là không ổn, khốn nạn mấy thì cũng phải có giới hạn thôi."

Cẩu Thịnh: "Băm thằng đó ra đi!"

Tạ Thừa Nhan: "Biên kịch sao mà ác thế."

Bọn họ đợi ba người trò chuyện xong, nhận được nhiệm vụ mới: Tìm kiếm thân thể Linh Hòe.

Cả đám không nói hai lời đến thẳng thành Toái Tinh, thuận theo con sông Lưu Quang đi về phía trước.

Khi đi qua cây cầu thứ sáu, lại thấy bốn mặt dây chuyền bay lên không trung xoay tròn, ngay sau đó là một quan tài bằng băng màu lam nhạt lộ ra khỏi mặt nước, từ từ bay lên.

Giờ này chính là thời điểm đặc biệt toàn bộ server đang luyện cấp, bên phía rừng Tuyệt Vọng quá hoang vu, gần như không có ai muốn đến, bởi vậy bọn họ làm việc trong thanh bình.

Nhưng thành chính lại khác.

Thành chính là trung tâm của cả đại lục Du Mộng, mỗi ngày mỗi giờ mỗi phút đều sẽ có người.

Cả nhóm vừa vào thành là người chơi đã phát hiện trong đội của bọn họ có hai NPC, biết có thể là cốt truyện ẩn, lập tức lén theo sau, muốn xem xem là như thế nào, giờ phút này nhìn thấy cảnh tượng kia, lập tức kích động.

[Loa] Dốt vụ đặt tên: Vãi chưởng mau tới bên này thành chính xem quan tài anh em ơi! Là cốt truyện ẩn đóooooo [ Screenshot ][ Screenshot ][ Screenshot ]

Toàn thể server chấn động.

Người chơi trong thành chính lập tức chạy hết về đằng này, người ở những nơi khác cũng nghe tin mà chạy tới.

Người chơi chưa rời khỏi ba khu lãnh địa được thì chỉ có thể ở trên kênh thế giới cách không gọi hàng.

[Thế giới] Đúng lúc lấy được phiếu: Out phó bản ngay, đợi tui!

[Thế giới] Yêu biệt ly: Tui nữa huhu chờ tui!

[Thế giới] Thuốc giảm sưng: Mẹ nó sao giờ tôi mới level 34 hả trờiiiiii!

[Thế giới] Tỉnh và say: Tôi cũng chưa tới level 35, cầu livestreammmmm!

[Thế giới] Khôi Lỗi Sư mạnh nhất: Livestream +1

[Thế giới] Người trong gương: Có thể bảo các đại lão tạm dừng được không, tôi ở hơi xa.

Nhưng đại lão không buồn để ý tới bọn họ.

Quan tài băng vừa hiện lên, ông bác trông cửa hàng real lập tức chạy ra từ bang của bọn họ, đoàn tụ với đám Gary.

Tất cả thấy quan tài băng được mặt dây chuyền dẫn dắt bay lên giữa không trung, rồi chậm rãi hạ xuống cầu, xiềng xích phía trên tức khắc đứt gãy.

Cuối cùng phong ấn cũng bị phá vỡ.

Một giây sau, bóng người quen thuộc nhảy ra khỏi mặt nước, trôi dạt đến trên quan tài.

Người chơi xung quanh lập tức kêu lên "oaaaaaa".

"Vãi chưởng vừa có một người nhảy ra từ trong nước kìa!"

"Trông giống người nằm trong quan tài ghê."

"Ôi chị gái này xinh vãi!"

Nhóm tám người mặc kệ bọn họ, hợp lực xốc nắp quan tài lên.

Ba người Gary lập tức vọt tới bên cạnh quan tài, thấy Linh Hòe nhắm chặt hai mắt, không một hơi thở, mà linh hồn của nàng thì vẫn lơ lửng phía trên, không có vẻ gì là sẽ nhập vào, tất cả đều cúi đầu, bả vai run run.

Linh Hòe le lưỡi: "Ầy, biết ngay là sẽ vậy mà."

Nàng nhìn về phía đám Khương Thần, rơi nước mắt mỉm cười với họ: "Cảm ơn mọi người đã cứu chúng ta."

Vương Phi Điểu thấy bóng dáng nàng dần tan biến, không chịu nổi: "Đừng mà!"

Cẩu Thịnh: "Làm nhiệm vụ đã cực chết rồi, còn muốn bổ cho bọn này một đao nữa!"

Bổn Cung Đẹp Nhất: "Đúng đấy, đánh nửa ngày mà lại cho bọn tôi cái BE à!"

Trá Tử: "Mỹ nhân, trong thời gian ngắn tôi sẽ không thể quên em."

Khương Thần cụp mắt nhìn người trong quan tài băng và ba người thân đang đau đớn bên cạnh, rất không vui.

Chuyện này khiến cậu nhớ đến bản thân và những người không được cứu sống kia, cậu bắt đầu hoài nghi có phải cậu đã sai khi chọn con đường này, tập trung tua lại cốt truyện trong đầu, đột nhiên nhớ tới một câu.

- -- Đây là thuốc tốt nha, nghe nói thậm chí còn có thể cải tử hồi sinh nữa.

Cậu đẩy đám người ra, quay đầu chạy đi.

Phương Cảnh Hành kinh ngạc, vội vàng chạy theo, thấy cậu đang chạy về phía trận truyền tống thì đầu óc cũng vận hành, nhanh chóng nghĩ ra điểm mấu chốt.

Mà đúng lúc này, bọn họ lại phát hiện phía trước cách khoảng hai mươi mét có một bóng người rất quen, Khương Thần lập tức nhào tới túm lấy lão, phát hiện túm được.

Thầy Bói ngựa bà "ui" một tiếng gào lên: "Mi làm cái gì vậy? Ta tới đây để chữa bệnh, hôm nay không có bói gì hết!"

Khương Thần mặc kệ lão lải nhải, kéo lão chạy về, xông vào đám người, đặt lão xuống bên cạnh quan tài.

Kịch bản tự động kích hoạt, Thầy Bói đầu tiên là giật mình, sau đó nhanh chóng lấy bình thuốc ra, rót hết số thuốc còn lại cho Linh Hòe.

Đám Vương Phi Điểu không hó hé nữa, hồi hộp nín thở.

Người chung quanh cũng tò mò nhìn, tiện thể lén ghi lại màn này.

Mấy giây sau, linh hồn Linh Hòe hoàn toàn biến mất, mà người trong quan tài cũng khẽ rung hàng mi, mở mắt ra.

Đám Gary tức khắc vươn tay với nàng, nức nở nói: "Linh Hòe, hoan nghênh muội trở về."

Linh Hòe òa khóc, ôm lấy bọn họ.

Năm người cùng ôm nhau vừa khóc vừa cười, ngay cả tên ngựa bà kia cũng có vẻ thật đáng yêu.

Thông báo vàng kim chỉ trong tích tắc đã truyền khắp server: Chúc mừng người chơi Thập Phương Câu Diệt, Ám Minh, Vương Phi Điểu, Cẩu Thịnh, Trá Tử, Dật Tâm Nhân, Bổn Cung Đẹp Nhất, Thanh Diêm đã tiên phong vượt qua cốt truyện [Linh Hòe]! Đạt được thành tựu hoàn mỹ hoàn thành cốt truyện!

Đám người trên cầu vỗ tay: "Đại lão ngầu quá!"

Kênh thế giới cũng náo nhiệt vô cùng.

[Thế giới] Sinh Tử Bạc Đầu: Trâu bò quá, mới có mấy ngày mà đã đánh xong cốt truyện ẩn rồi.

[Thế giới] Mở một cánh cửa sổ: Có đến một tuần không nhỉ?

[Thế giới] Nhìn thấy mây: Để ý thông báo kìa, còn là hoàn mỹ hoàn thành đó!

[Thế giới] Tôi bi thương: Cuộc sống ngầu lòi như vậy quả nhiên chỉ có thể ước ao thôi hức hức!

[Thế giới] Hạt Đậu Cầu Vồng: Vậy thì cũng quá lợi hại rồi!

[Thế giới] Đợi ngày bay lượn: Tôi nghe nói là cái cốt truyện trong beta kia đánh hơn hai mươi ngày cũng không ra.

[Thế giới] Đại tiểu thư của ta: Quỳ [sùng bái]

Mấy người Linh Hòe cười đùa một hồi rồi cùng nhau rời đi.

Quan tài băng biến mất, trên mặt đất xuất hiện một cái hòm kho báu.

Người chơi trên cầu thấy mà hai mắt tỏa sáng.

Phần thưởng của cốt truyện ẩn!

Là lần đầu hoàn thành đó! Còn là hoàn mỹ vượt qua luôn! Như vậy là sẽ có đến bao nhiêu đồ đây!

Khương Thần ôm rương đứng dậy nói: "Về bang rồi mở."

Quần chúng nói: "...!Đừng như vậy mà đại lão, để bọn em xem với."

Khương Thần nói: "Ngại ồn."

Quần chúng lập tức hứa hẹn: "Bọn em thề sẽ không hé một câu!"

Phương Cảnh Hành nói: "Ơ, trong này còn tặng cả một món Thần khí."

Quần chúng: "Vãi chưởng!"

Phương Cảnh Hành cười nói: "Hình như thề thốt của mấy người không đáng tin."

Quần chúng: "..."

Mẹ nó gian trá quá đi mất, lại còn nhử bọn họ nữa!

Nhóm tám người không màng tới sự níu kéo của quần chúng, trở về bang hội.

Vừa đi đến cổng, bọn họ đã đối mặt với ông bác trông cửa thân thương.

Vương Phi Điểu vẫn chưa bình tĩnh lại hẳn, lập tức ôm hắn khóc lóc: "Người anh em, tôi biết trong lòng ông rất khổ, tôi hiểu hết, hiểu hết mà!"

Dật Tâm Nhân nói: "Chúng ta hoàn thành cốt truyện rồi, giờ lời thoại của hắn với chúng ta sẽ khác những người còn lại."

Vương Phi Điểu hơi giật mình, thử đối thoại với ông bác trông cửa.

Quả nhiên là linh hồn của hộ vệ đã về đúng chủ, cười nói đám Linh Hòe đã đi giúp Thầy Bói tìm kiếm biện pháp chữa bệnh rồi, mấy hôm nữa là sẽ về.

Cả tám người tập thể câm nín.

Vương Phi Điểu vừa ôm hắn vừa khóc: "Thôi xong, cái tên ngựa bà đó không tự giết mình thì sẽ không ngừng tay đâu, đám em ông sẽ không về được nữa rồi!"

Mấy người còn lại dở khóc dở cười, kéo thằng nhóc này vào bang.

Mọi người ngồi trong vườn hoa, nhìn hòm kho báu ở giữa.

Khương Thần nói: "Cậu mở đi."

Phương Cảnh Hành biết rõ còn cố hỏi, rất hoàn hảo ra vẻ nghi hoặc: "Ơ? Tại sao ạ?"

Khương Thần liếc anh một cái: "Nói xem?"

Phương Cảnh Hành tươi cười, vươn tay mở hòm kho báu.

_________________________________

Bình luận

Truyện đang đọc