ĐẾN TỐI ĐẠI LÃO LÃNH KHỐC BỆNH KIỀU LÀ TIỂU NHÃI CON DÍNH NGƯỜI


"Ài, thật mẹ nó thoải mái!"
Tẩy đi một thân vết bẩn, sau khi sạch sẽ, cảm giác sảng khoái, làm Khương Dư vui tới cực điểm.

Cô nhìn bản thân trong gương.

Dáng người với đường cong yểu điệu, da thịt trắng như tuyết, mặt trái xoan, ngũ quan tinh xảo diễm lệ, khí chất vốn nên là thanh thuần khả nhân.

Nhưng chỗ đuôi mắt, có một viên mỹ nhân chí, cô hơi hơi tà khí nghiêm nghị câu môi như vậy, mỗi cái nhăn mặt mỗi nụ cười chỉ còn lại vũ mị quyến rũ động lòng người.

Giống như hồ ly tinh hại nước hại dân.

"Thật đẹp, yêu.

"
Khương Dư trong lúc nhất thời khó có thể dời ánh mắt khỏi gương.

Cô thích người lớn lên xinh đẹp, vô luận là nam hay nữ.

Bởi vì lớn lên đẹp, có thể đẹp mắt.

Từ phòng tắm bước ra, mặc vào quần áo sạch sẽ được chuẩn bị tốt, đây là một bộ kính trang màu đen, cắt may bó sát, đem dáng người phập phồng quyến rũ của cô phác họa rõ nét, tóc dài được buộc lên, giơ tay nhấc chân, đều mang theo một cỗ mị lực mê hoặc nhân tâm.


Cô gái này, thực đẹp.

Không biết Phó Sẫm xuất hiện trong phòng từ khi nào, nhìn qua ánh mắt không khỏi sâu thẳm.

Khương Dư cũng phát hiện ánh mắt hắn đang đánh giá mình, khóe miệng cô treo một nụ cười bất cần đời, thoải mái hào phóng đi về phái hắn, bộ bộ sinh liên*, đẹp tựa tranh vẽ.

*bộ bộ sinh liên: là kỹ năng khi đi thì có hoa sen nở rộ ở dưới chân.

Ở trong truyện, tùy từng người khác nhau thì hoa sẽ sẽ có màu sắc khác nhau.

Vươn cánh tay mảnh khảnh, ngón tay trắng mịn như ngọc, câu lấy cổ áo Phó Sâm, hơi dùng sức kéo hai nút thắt, xương quai xanh tinh xảo gợi cảm bại lộ trong không khí.

Khương Dư cười càng yêu dị, như một đóa hồng tươi đẹp bắt mắt, cô cúi người, bờ môi gợi cảm diễm lệ như muốn dán lên lỗ tai bạch oánh của hắn, lẩm bẩm, "Anh trai nhỏ, tôi đẹp không?"
Giọng nói cùng dáng người cô đều gợi cảm như nhau, mang theo nhu tình mật ý của con gái phương Đông, khi nói chuyện bên tai hắn Khương Dư còn cố ý hướng thổi một hơi, rất xấu xa.

Lỗ tai ngưa ngứa.

Thân mình Phó Sâm hơi cứng lại, như có một cỗ điện lưu truyền khắp toàn thân khiến nó tê dại.

Cô như là hồ ly tinh mê hoặc nhân tâm.

Phó Sâm trên xe lăn như không cảm thấy gì, hắn giống như băng vạn năm không tan, bị cô câu dẫn cũng không dao động.

"Khá xinh đẹp.

" Hắn nhàn nhạt đánh giá.

Thanh âm Phó Sâm trầm thấp, phá lệ dễ nghe, nghe hắn nói là một loại hưởng thụ.

"Miệng anh ngọt thật đấy.

"
Cô đứng dậy, cười với Phó Sâm, nụ cười này, nhìn một lần liền nhớ nhung, đẹp không sao tả xiết.

Ánh mắt Khương Dư rất sáng.

Cô có chút không khống chế không được mình!
Người đàn ông này quá đúng gu.

Cô đã gấp không chờ nổi muốn nếm thử máu hắn.


Khương Dư đi lên trước, "Đi thôi, tôi mang anh đi giết người.

"
Ngữ điệu cô nhẹ nhàng, tựa hồ còn có điểm hưng phấn nóng lòng muốn thử.

Khuôn mặt Phó Sâm chìm trong bóng tối, nhất thời không thấy rõ biểu tình của hắn.

"Gia, vị này chính là?"
Người đàn ông trung niên thấy một cô gái tuyệt mỹ đi từ phòng gia ra, ngây ngẩn cả người.

"Là tôi.

" Khương Dư nhấc tay.

Phó Sâm trên xe lăn, thấy Khương Dư cũng phóng đãng không kiềm chế được với nam nhân khác, như yêu tinh vũ mị trêu chọc, mắt hắn trầm xuống.

"A? Là, là cô à?" Ông rất khiếp sợ, căn bản không nghĩ tới một nô lệ tùy ý chọn lựa, thế mà là một tuyệt sắc giai nhân như thế.

Ông còn muốn nghiêm túc quan sát thiếu nữ trước mắt một chút, nhưng ông lại phát hiện, ánh mắt gia nhìn về phía ông lạnh cực kỳ, giống dã thú máu lạnh cảnh cáo người khác, không được phép nhìn trộm đồ vật của nó.

Sau lưng ông chú lạnh buốt, trong lòng khiếp sợ, vội vội vàng vàng thu hồi tầm mắt, không dám nhìn nhiều.

Lôi đài đấu quyền.

Thân hình cao lớn của hắc nô còn đang chiến đấu, lúc này trên đài là một cô gái, cô ấy bị dọa đến run bần bật, không dám phản kháng.

Tình cảnh này, tựa như địa ngục!
Ông chú trung niên nhìn thiếu nữ cạnh mình, nội tâm có chút không đành lòng, tuyệt sắc giai nhân như vậy, đợi lát nữa đấu với hắc nô, hậu quả so với cô gái đang trên đài còn thảm hơn.


"Cô không cần đi đấu nữa.

"
Nhìn thoáng qua khuôn mặt lãnh diễm của Khương Dư, Phó Sâm bỗng nhiên có chút luyến tiếc tiểu gia hỏa này cứ như vậy đi tìm chết.

"Không được, tôi phải đánh.

" Khương nghẹn muốn hỏng rồi, không phóng thích sát ý trong lòng, cô sẽ sinh bệnh.

Phó Sâm sửng sốt, cô gái này lại trực tiếp cự tuyệt sự từ bi của hắn.

Cô ấy muốn chết đến vậy?
Nghĩ đến lát nữa Khương Dư cũng sẽ giống nữ nhân trên đài kia bị hắc nô làm càn đùa bỡn.

Tâm tình của hắn cực kỳ không vui!
Đáy mắt Phó Sâm sâu thẳm, lệ khí xuất hiện.

Muốn giết người!!
Không biết từ khi nào, trong tay Phó Sâm có một khẩu súng lục màu bạc, họng súng lạnh băng chĩa thẳng về phía hắc nô.

.


Bình luận

Truyện đang đọc