ĐEN VÀ TRẮNG


CHƯƠNG 25: TÔI CÓ CẬU, CẬU CÓ TÔI

"Rốt cuộc anh cũng tỉnh lại!" - Cao Mạng hơi chút buồn bực, hắn ta đang có tiết thực hành giải phẫu thì bị gọi tới đây.
Cao Minh cả cơ thể đau nhức, vẫn cố ngồi dậy. "Tại sao anh lại ở đây?"
"Có người nhìn thấy anh ở bên đường, họ liền gọi điện cho mẹ, mẹ không chịu đến nên đã gọi em, đang trong giờ học thì... Ê...anh không được đi lúc này."
Cao Minh bật dậy, nhanh chóng bước xuống giường, cầm lấy điện thoại, ví tiền, không nói lời nào, lập tức rời khỏi bệnh viện. Anh rời khỏi thành phố, trở lại vùng núi tỉnh Nghi Giang.
Con đường tới đó dường như đã bị thay đổi. Lần trước anh và Mục Nhất Dương chỉ cần đi thẳng rồi rẽ phải ba lần là được. Thế nhưng lần này, đi một bước như lùi một bước, lối đi cứ trải dài, tưởng như ta đang quay về điểm xuất phát.
Đây chắc chắn là một mê cung!
"Khốn khiếp, chắc chắn lão già đó đã giở trò." - Cao Minh thật hết biết, anh càng tin chắc rằng Huỳnh Đức Duẩn có liên quan tới chuyện này.
"Phải làm sao mới có thể quay lại đó? Phải làm gì để có thể phá được mê cung?"


...................................
Cao Minh trước giờ không tin vào bói toán, thế nhưng bây giờ, anh nhất định phải thử. Tìm nửa ngày mới thấy một ông thầy bói, thôi đành thử xem vậy!
"Cậu tìm tôi có việc gì?" Ông thầy bói già, lâu nay chưa có "khách", vui sướng nhìn anh.
Cao Minh đi thẳng vaò vấn đề chính. "Tôi muốn tìm người."
Ông lão hiếu kì, cậu trai trẻ trước mắt có thể tìm ai được nhỉ? "Tìm người?"
"Đúng vậy!"
"Tôi đây chỉ xem tướng, xem số, không có tìm người."
Cao Minh rút xa một xấp tiền: "Ông khẳng định?"
Hai mắt ông ta lóe sáng, thái độ nhanh chóng thay đổi: "Cậu hãy nói rõ hoàn cảnh, tôi có thể xem xét lại."
"Chúng tôi đến Nghi Giang, rồi sau đó (...)"
Ông thầy bói ngạc nhiên, vùng núi đó rất độc, vậy mà người này đã từng vào được đó. "Cậu đã đến nơi có ngôi Cổ Mộ đó sao?"
"Đúng vậy!" Cao Minh không giấu diếm gì, nói lại toàn bộ sự việc.
Bây giờ ông thầy mới để ý tới sức mạnh của anh, liền tích cực điều tra. "Mạn phép hỏi, cậu là ai? Và tại sao cậu lại biết nơi đó?"
Riêng chuyện thân phận của mình, Cao Minh tuyệt nhiên che giấu. "Tôi chỉ là một người khách qua đường, cũng là bạn cậu ta."
Ông thầy bói phản bác ngay, nếu anh chỉ là một người bình thường thì nguồn sức mạnh đó ở đâu ra? "Nói dối! Tôi có thể cảm nhận được sức mạnh của cậu!"
Cao Minh trầm mặc.
Ông ấy lại tiếp tục nói. "Để xem nào, tuy cậu có sức mạnh, nhưng lại bị kìm hãm."
(....)
"Theo như lời cậu nói, con đường đã bị thay đổi, cậu lạc vào ma trận. Vấn đề là bây giờ phải làm thế nào để phá được ma trận đó. Cái này, rất khó thực hiện!"
"Khó đến mức nào?". Cao Minh khẩn trương, bằng mọi giá phải quay lại đó, kéo Mục Nhất Dương đi cùng.
"Có rất nhiều loại ma trận, mỗi loại có cách giải quyết khác nhau. Cậu lại đang mang sức mạnh đối nghịch với họ. Thật khó cho tôi."
Về điểm này, chính Cao Minh còn không hiểu. "Tôi phải làm thế nào?"
"Cậu có bao giờ bị mộng du không?"
"Hoàn toàn không."
"Không sao, cái này thì tôi có thể giúp cậu. Cậu và cậu ta, hai người có hợp ý nhau không?"
Cao Minh ngẫm nghĩ một hồi, anh và cậu đúng là chẳng có điểm gì tương đồng, một người thiên về tự nhiên, một người thiên về xã hội. "Trái ngược hoàn toàn."
"Đó mới là vấn đề chính cần quan tâm. Chúng ta không thể phá vỡ lớp kết giới từ bên ngoài, dĩ nhiên là cần phải có người ở bên trong giúp sức."
"Ý ông là?"
"Chúng ta chỉ có thể đến đó dựa vào "thần giao cách cảm", kết hợp với suy nghĩ của cậu trong trạng thái vô thức - tức là cậu phải bị mộng du".
Cao Minh đã từng nghe qua cụm từ này, nhưng trong trường hợp này thì anh không định nghĩa được. "Thần giao cách cảm là gì?"
"Linh cảm hay còn gọi là linh tính, thần giao cách cảm là giác quan thứ 6, nhờ nó người ta có khả năng tiếp nhận những thông tin từ khoảng không vũ trụ, từ thế giới vô hình. Linh cảm sớm mách bảo con người việc nên làm hoặc nên tránh. Rất tiếc nhiều người cố tình làm ngơ hay cưỡng lại những điều mách bảo của linh tính để khỏi hồi hộp, lo âu, nén chặt nó vào tiềm thức, và thế là cái vũ khí trời cho cổ xưa nhất để tự vệ, mà con vật nào cũng có, bị chôn sâu, lèn chặt và trở nên vô dụng.
Ngoài trí thông minh, sự khéo léo kỹ thuật, con người còn có những khả năng đặc biệt trong lĩnh vực thông tin từ xa. Đó là quan hệ giữa các cơ thể sống, là quan hệ của trường sinh học, có thể truyền từ xa, rất xa mà không bị cản. Trường sinh học ở dạng hào quang mang thông tin về con người phóng chiếu ra không gian vũ trụ để giao tiếp từ xa gọi là thần giao cách cảm.
Cậu và cậu ta cần sự ăn ý tương đối, nếu không, cậu có bị mộng du vẫn vô dụng."
"Tôi sẽ thử!"
Sau đó, theo lời ông thầy bói, Cao Minh trở lại thành phố, tìm một vài vật dụng quen thuộc của Mục Nhất Dương rồi lái xe trở lại đây. Đêm đến, hai người mau chóng lên đường. Con đường phía trước không ngừng biến đổi, hai người cứ như lạc vào một mê cung không lối thoát.
"Đây quả thật là một ma trận. Người tạo ra nó cũng quá mạnh đi"
Họ dừng xe lại, ông thầy bói mang ra đồ nghề rồi hỏi Cao Minh."Cậu đã chuẩn bị kĩ chưa?"
"Tôi phải làm gì?"
"Trước tiên, tôi sẽ dùng hương gây mê để cậu mộng du. Sau đó, tôi sẽ gọi thật to tên cậu ta, đốt cháy một số đồ vật. Trong vô thức có rất nhiều tạp âm đáng sợ, cậu phải chịu đựng và tiếp tục đi theo tiềm thức của mình. Lúc này xảy ra ba trường hợp... Trường hợp thứ nhất, cậu ta không nhận được hồi báo, và cậu vĩnh viễn sẽ lạc trong vòng luẩn quẩn này. Trường hợp thứ hai, cậu ta nhận được hồi âm, nhưng không thể báo tin cho cậu vì độ ăn ý quá thấp, cậu cũng mãi mãi ở lại đó. Trường hợp cuối cùng, hai người cùng nhận ra nhau...kế hoạch thành công. Sau khi đến đó, cậu phải tự giải quyết chuyện này."
"Xác suất thành công là bao nhiêu?" - Cao Minh có chút lo lắng.
"1%"
"Ít thế thôi sao?"
"Đúng vậy. Cậu nhất định muốn thử?"
"Nhất định." - Cao Minh lập tức trả lời, 1% cũng được coi là cơ hội rồi. Nhưng phải làm cách nào mới được chứ? Chẳng lẽ có thể dựa vào "vận mệnh an bài" sao?
"Vậy, bắt đầu thôi."
Cao Minh đã chuyển sang trạng thái vô thức, ông thầy bói thắp hương, cầu khấn, gọi tên Mục Nhất Dương 3 lần, đốt hết đống đồ dùng mà Cao Minh mang đến. Cao Minh bắt đầu cuộc hành trình trong tâm thức.
"Anh bạn trẻ à! Chúc cậu thành công! Hai người...quả thực có duyên!"
Phía trước, phía sau,...tất cả mọi hướng đều một màu đen kịt. Không gian đặc quánh, tưởng như không còn một khe hở cho những linh hồn đang trú ngụ. Tất cả trở nên mơ hồ, hư ảo. Cao Minh cứ đi, đi mãi, không biết xuất phát tự lúc nào, cũng không biết mình sẽ đi đâu về đâu. Anh chỉ biết rằng, anh cần tìm kiếm một người. Người đó - ở tận cùng của mê cung.
"Mình đang ở đâu thế này?" Mục Nhất Dương quan sát xung quanh, cậu đang ở trong một không gian đặc quánh, đen kịt.
"Không gian này, cũng giống lúc mình gặp tên quỷ lần trước!"
Nghĩ vậy, cậu cũng rút con dao trừ tà, vạch một đường tròn trước mặt. Thế nhưng lần này, khoảng không đó không biến mất. Mục Nhất Dương tiếp tục thử mọi cách, thậm chí đọc tất cả các loại thần chú, nhưng vẫn không hiệu quả.
"Mục Nhất Dương!" - Cậu nghe thấy tiếng gọi khe khẽ.
"Mục Nhất Dương!" - Tiếng gọi rõ hơn.
"Mục Nhất Dương!" - Tiếng gọi lớn nhất
"Ai vậy?" - Mục Nhất Dương đáp trả.
"Tốt quá rồi, vậy là cậu nghe thấy ta." - Ông thầy bói vui mừng.
"Ông là ai?"- Mục Nhất Dương hoảng hốt.
"Ta là cộng sự của bạn cậu."
"Cộng sự của bạn tôi?"
"Đúng vậy. Là tên Cao Minh - hắn nhờ ta giúp."
Mục Nhất Dương thoáng vui mừng: "Anh ta đâu? Anh ta có ở cạnh ông không?"
"Không, cậu ta đã đi vào trận địa."
"Trận địa nào? Tôi không hiểu."
"Dường như có ai đó đã tạo ra ma trận, ngăn cản cậu ta đến chỗ cậu."
"Người đó...chắc là sư phụ tôi."
"Cậu ta đang đến chỗ cậu. Nếu cảm nhận được sức mạnh của cậu ta, hãy to tiếng gọi. Nhớ rằng, phải gọi cho đến khi cậu ta bừng tỉnh."
Mục Nhất Dương vừa vui vừa mừng, nhưng lại bắt đầu trở nên lo lắng. "Anh ta sẽ đến đây được chứ?"
"Tôi không chắc, tất cả phụ thuộc vào hai người. Nếu có thể tìm thấy nhau, cậu ta sẽ đến được chỗ cậu." Nói xong, ông thầy bói biến mất.
Mục Nhất Dương trong này vẫn đang buồn bực."Phải làm thế nào mới có thể nhận ra anh ta? Hi vọng anh ta có thể nghe thấy!"
"Cao Minh" - cậu hét to.
"Cao Minh"
"Cao Minh"
"Cao Minh"
"Cao Minh"
"Cao Minh"
...
Sau một hồi la hét, Mục Nhất Dương cuối cùng cũng kiệt sức.
"Cao Minh, tên chủ nợ đáng ghét."
"Cao Minh - anh là đồ tồi - khiến tôi phải nhường nụ hôn đầu cho anh - đồ khốn!"
"Cao Minh - tôi đang ở đây này, có giỏi thì mau đến đây bắt tôi về"
"Cao Minh - lần trước anh nói thích tôi, không biết có đúng hay không, nhưng tôi không ghét anh..."


Sóng não Delta được truyền từ nơi tận cùng, bao trùm lấy cả không gian.
"Tên chủ nợ đáng ghét...đáng ghét!"
"Đồ tồi..ồi..ồi! Tôi không ghét anh! Phù! Mệt quá!"


Trong vô thức, Cao Minh nở một nụ cười. Bản ngã của anh không ngừng nhắc nhở: "Đúng rồi, chính là nó, mau đi theo tiếng nói đó!" Anh lần theo tiếng gọi, tiếng nói càng lúc càng rõ.
Cho đến khi tiếng nói thật to vọng tới, Cao Minh đang đứng trước một bức tường mềm mại. Vì đang nhắm mắt, nên anh chỉ có thể cảm nhận nó bằng xúc giác.
Nó rất rộng, tựa như không có điểm dừng. Anh mạnh tay, xé bức tường ấy.
"Xoẹt..." Nghe thấy tiếng xé rách, Mục Nhất Dương giật mình nhìn xung quanh. "Anh ta đã tìm được rồi sao?"
Quả nhiên, một Cao Minh bằng xương bằng thịt đang đứng đó.


"Anh...anh" Mục Nhất Dương không nói nên lời, không ngờ chuyện này lại có thể xảy ra.
Cao Minh không đáp trả.
"Nếu dùng vũ lực để đánh thức người mộng du, sẽ để lại hậu quả khó lường." - Mục Nhất Dương quyết định chờ Cao Minh tỉnh lại. Thế nhưng, chờ đợi thế này, có chút lâu nha, họ lại đang muốn trốn đi, tình huống này thật sự không khả quan cho lắm.
"Lần trước, mình cũng đánh thức anh ta bằng cách..." - Mục Nhất Dương không dám nghĩ nữa. Thế nhưng, bức tường bị phá vỡ, sư phụ cậu rất nhanh chóng sẽ đến đây, trước tiên phải thoát khỏi nơi này đã.
Nghĩ gì làm vậy, Mục Nhất Dương, lại một lần nữa, hôn Cao Minh.
Không biết có phải do thói quen hay không, Cao Minh tỉnh lại. Mục Nhất Dương bị bắt tại trận.
"Cậu vừa làm gì vậy?" - Cao Minh có chút sửng sốt, tên nhóc này thế nào mà lại hôn anh?
Mục Nhất Dương cuống quit cả lên, xua tay trước mặt. "Đánh thức anh."
"Cậu lại dùng cách này sao?" - Cao Minh trêu ghẹo.
Mục Nhất Dương bực tức: "Lại cái con khỉ, không phải anh cũng bị giống lần trước sao?"
Cao Minh không đôi co với cậu nữa, anh ôm chầm lấy Mục Nhất Dương; đem cậu buộc chặt trong lòng, không muốn tách rời nửa bước.
Đường đường là một đấng nam nhi, lại bị một tên đàn ông ôm trong lòng, Mục Nhất Dương sao có thể chịu khuất phục. Cậu vùng vẫy, nhưng Cao Minh siết cậu chặt hơn.
"Im nào. Cậu có biết tôi vất vả thế nào mới đến được đây không?"
"Thế anh có biết tôi khổ sở thế nào mới gọi được anh không?"
"Tôi vất vả hơn"
"Tôi khổ sở hơn..."
"......"
Mục Nhất Dương giận dữ: "Nếu anh ngại khó khăn như vậy, còn tìm tôi làm cái gì? Sao anh không trực tiếp bỏ tôi lại đây?"
"Cậu nghĩ sao?" - Cao Minh tiếp tục trêu ghẹo
"Anh lại hỏi tôi?" - Mục Nhất Dương nhăn nhó.
"Thôi, không tranh cãi nữa. Trước giờ chúng ta cùng với nhau. Tôi có cậu, cậu có tôi, tại sao bây giờ phải thay đổi?" - Cao Minh ôn nhu.
Mục Nhất Dương làm bộ mặt không thèm chấp, thực ra trong lòng đã sung sướng nở hoa.
Hai người đàn ông - không biết xấu hổ mà tiếp tục ôm nhau.
.....................................
"Có kẻ xâm nhập" - Huỳnh Đức Duẩn phát hiện ra. "Tiểu Huyền, con ở đây trông coi phía này, ta đi đến đó. Nếu ta sơ suất, để sư huynh của con trốn thoát, chính con phải ngăn chặn nó..."
"Vâng. Thưa sư phụ!" 



































Bình luận

Truyện đang đọc