ĐẾN VỚI TÌNH CŨ

Lâm Triêu Lộ đi qua đi lại ngoài ban công vô số lần. Hắn thấy Tư Khanh đi tắm lâu quá, hay gặp sự cố gì rồi? Thế là hoảng hồn chạy đi gõ cửa phòng vệ sinh. Thế nhưng hắn chưa kịp đặt tay lên gõ thì cửa đã được mở từ bên trong. Tư Khanh khá bất ngờ.

“Anh, anh nhìn trộm em tắm hay gì?”

“…”

“Ha ha, em biết là không phải rồi. Mặt anh đỏ lựng thế kia.”

Lâm Triêu Lộ đang làm công tác tư tưởng cho mình.

Tư Khanh nhìn Lâm Triêu Lộ đỏ mặt đứng trước cửa ngập ngừng muốn nói rồi thôi. Hắn không chịu nhường đường nên anh không hiểu hắn định làm cái gì. Anh giang tay ôm Lâm Triêu Lộ, hơi cúi đầu áp mặt lên cổ hắn và thở thật sẽ sàng.

Lâm Triêu Lộ giật mình ngay đơ trước hành động của anh. Hắn đờ người mặc anh ôm lấy mình, cảm nhận cái nóng tỏa ra qua lớp áo ngủ và mùi hương sữa tắm hẵng còn chưa phai phạt. Rồi hắn chính tai nghe Tư Khanh thủ thỉ, “Tặng anh cái ôm bù, cái ôm mà mười năm trước nên trao cho anh.”

Lâm Triêu Lộ rất thích chiếc ôm này. Hắn đứng đơ một cục, được ôm suốt mười phút liền.

Tư Khanh trộm nghĩ: Ôi, người đàn ông này cứ làm mình mê mệt hoài.

Anh buông Lâm Triêu Lộ ra, nhìn thẳng vào mắt hắn và nghiêm túc hỏi một câu ngoài dự liệu của hắn.

“Anh à, giả sử có một người thích anh từ rất lâu, rất rất rất lâu nhưng lại là con trai, thì anh có thấy tởm không?”

Lâm Triêu Lộ chưa kịp thời tiêu hóa lời anh nói, “Điều đó còn phụ thuộc người đó là ai nữa. Là em sao?”

“Anh hi vọng người đó là em không?” Tư Khanh hỏi ngược lại.

Hắn cảm giác mình sắp phát điên tới nơi, bất thình lình ôm ghì Tư Khanh vào lòng, “Giờ thì em nghĩ sao?”

Tư Khanh bỗng phì cười, choàng tay ôm hắn, “Thế là suy nghĩ của cả anh và em đều giống nhau ha?”

“Tiểu Khanh à, giả sử có một người từng bỏ đi biền biệt, âm thầm nhớ em bấy lâu nay, thì em có tha thứ cho hắn không?” Lâm Triêu Lộ hỏi.

“Nếu người đó là anh thì em sẽ tha thứ.” Tư Khanh rời khỏi cái ôm, nhìn Lâm Triêu Lộ và đáp như vậy.

Lâm Triêu Lộ nghĩ, Tư Khanh đang bắt mình phải phạm tội đây mà.

“Anh không nghĩ vậy sao?” Tư Khanh thừa cơ Lâm Triêu Lộ chưa đáp thì hôn hắn.

Nụ hôn ấy thật dịu dàng và triền miên làm sao.

Lâm Triêu Lộ luôn dịu dàng thế đấy – Tư Khanh nghĩ bụng.

Em ấy là của mình – Lâm Triêu Lộ thầm nghĩ.

“Tiểu Khanh, em nghĩ kỹ rồi chứ? Một khi quyết định, đời này em sẽ chỉ có thể là người của anh.” Lâm Triêu Lộ thốt một câu ngang ngược bằng chất giọng dịu dàng.

“Chẳng phải anh cũng như em ư?”

Lâm Triêu Lộ mừng rơn, cười sang sảng làm Tư Khanh không hiểu hắn đang nghĩ gì trong đầu.

Lúc hắn bế lên, anh tưởng tiếp theo sẽ có chuyện “gì đó” xảy ra, nào ngờ hắn chỉ bế anh về phòng ngủ, thả lên giường, ân cần đắp chăn, thơm lên trán anh, nói mỗi câu Ngủ ngon nhé, anh yêu em rồi bỏ đi luôn. Thậm chí hắn còn chả cho anh đủ thời gian để nói năng gì.

Thấy Lâm Triêu Lộ đã ra khỏi cửa phòng mình, Tư Khanh ngây ra như phỗng, quên cả gọi hắn lại. Mãi đến khi cửa phòng khép lại, anh mới kịp gào lên: Em cũng yêu anh, cục vàng à.

Tư Khanh ngả lưng xuống giường, bất giác bật cười khúc khích lúc hồi tưởng nụ hôn vừa nãy. Kỹ thuật hôn của anh mình cần được cải thiện hơn nữa. Anh mình ngây ngô quá, còn cần mình chỉ dạy thêm.

Đóng cửa phòng ngủ của Tư Khanh xong, Lâm Triêu Lộ thở phào. Hắn nghĩ mình sắp đến điểm cực hạn rồi, nếu cứ để mặc anh táy máy thì hắn sợ vừa mới thổ lộ xong đã húp sạch người thương luôn.

Hắn đứng ngoài cửa nhớ lại nụ hôn ban nãy, hắn chắc mẩm nhóc con kia đã cố tình vươn lưỡi khiêu khích mình. Lâm Triêu Lộ lắc đầu, cho là mình nên đi tắm rồi ngủ.

Sáng hôm sau.

Mới thức giấc thì hắn tưởng mình gặp ảo giác.

Tư Khanh buộc tạp dề hắn thường mặc khi nấu cơm, tay cầm đĩa trứng ốp, tay bưng bát cháo. Thấy hắn xuất hiện, anh cười toe toét, “Cục vàng lại đây thử bữa sáng tình yêu em làm cho anh này.”

Nghe cách xưng “cục vàng”, Lâm Triêu Lộ suýt lạy, “Em học mặt dày từ ai thế hả?”

“Ôi dào, tại anh dễ mắc cỡ thôi. Anh chính là cục vàng của em đó, bộ em không được gọi anh như vậy sao?” Tư Khanh thản nhiên hỏi.

“Không. Thế, thế thì ngượng chết!”

Tư Khanh phát hiện tai Lâm Triêu Lộ đã đỏ chon chót thì thỏa hiệp, “Thôi, anh nói cái gì thì là cái đó. Sau này em chỉ gọi anh như vậy lúc ở nhà thôi.” Dứt lời lại đá lông nheo với hắn.

Lâm Triêu Lộ vắt óc nghĩ xem tối qua Tư Khanh có bị trúng tà không.

Coi bộ tâm trạng Tư Khanh đang lâng lâng phơi phới, hôm nay làm gì cũng ngâm nga cũng cười khẽ. Vậy mà người ở bên anh cả ngày là Lâm Triêu Lộ lại chỉ chăm chăm nghĩ làm cách nào để xơi tái luôn cái tên không biết e thẹn này. Sự trói buộc của luân lý và ngượng ngùng cản trở hắn.

Cuối cùng cũng đến tối, và buổi tối là khó nhẫn nhịn nhất.

Về cơ bản tối nào cũng là Tư Khanh tắm trước, Lâm Triêu Lộ tắm sau. Đêm nay cũng vậy. Có điều khi hắn làm vệ sinh cá nhân xong xuôi và quay về phòng thì phát hiện Tư Khanh đang nằm dựa trên giường mình, áo không cài cúc! Anh nằm nghiêng, tay chống đầu, tay giở một cuốn album ảnh. Đập vào mắt hắn lúc tiến lại gần là làn da trần trụi, thứ thôi thúc hắn cài từng chiếc cúc áo một cho anh. Đương nhiên hắn đã dằn sự xúc động đó xuống. Đoạn, hắn nằm xuống giường, ôm anh từ sau lưng, ngắm người ta lật trang album.

Được một lát sau, Tư Khanh ngồi nhổm dậy, cầm cuốn album đã dừng ở một trang nào đó và hỏi người trước mặt, “Anh giải thích em nghe coi, bức ảnh này là sao?”

Lâm Triêu Lộ ngó cuốn album đang bị anh giơ lên. Đó là bức ảnh kinh điểm chụp cảnh Tư Khanh nhận lời tỏ tình nhưng đã cắt phía nữ. Ngoài ra còn bức chụp sườn mặt Tư Khanh dưới ráng chiều lúc hai người đạp xe trên con đường vòng quanh núi và rẽ vào nơi ngắm cảnh. Một bức khác được chụp lúc họ đi xem thi đấu, Tư Khanh đang gào cổ vũ, còn hắn thì mỉm cười ngắm dáng anh hô lên phấn khởi. Riêng bức này thì anh không biết ai đã chụp lại, cũng chẳng hay Lâm Triêu Lộ đã kiếm được từ đâu ra. Nhưng lúc trông thấy nó anh mới ngộ ra rằng có lẽ thuở ấy tình cảm sớm đã nảy nở giữa cả hai, chẳng qua đương sự lại không hề hay biết.

“Hai bức đầu chắc em cũng biết rồi. Bức thứ ba thì anh tình cờ tìm được ở diễn đàn trường cấp ba với tiêu đề ‘Người thích bạn sẽ ngắm bạn với ánh mắt như thế nào’. Không biết bạn nào đã chụp được bức này.”

Tư Khanh thả album, đẩy Lâm Triêu Lộ xuống giường rồi ngồi lên người hắn, “Tức là sau này anh nhận ra anh đã phải lòng em từ thời điểm đó đúng không?”

“Đúng vậy.”

Anh quyết định tha cho Lâm Triêu Lộ, leo xuống và nằm cạnh hắn: “Thấy anh thật thà nên em tha thứ cho anh đó. Đêm nay em muốn ngủ ở đây. Mai còn phải đi làm, ngủ sớm đi anh nhé.” Nói xong thì quay lưng về phía hắn, chiếm trọn một góc.

Chốc sau, có vẻ Lâm Triêu Lộ đã tiêu hóa hết lời anh nói, vươn tay tắt đèn rồi nằm xuống: “Anh thật thà thì có thưởng cho anh không?”

“Thưởng gì nào?”

Anh ôm em ngủ nhé?

Lâm Triêu Lộ chẳng thấy Tư Khanh đáp lại, song vẫn cảm nhận được rằng đối phương đang dịch lại gần mình. Hắn cũng tự giác ôm người ấy vào lòng, yên tâm đi ngủ.

Mãi tới lúc nhận ra Lâm Triêu Lộ đã vào giấc thật, Tư Khanh mới nhẹ nhàng ngẩng đầu hôn lên môi hắn, “Đúng là ngốc xít. Người ta đưa tận cửa còn không biết ra tay.” Rồi cũng thoải mái an giấc.

Chẳng bao lâu sau, Lâm Triêu Lộ từ từ mở mắt trong bóng tối. Thật ra hắn chưa ngủ say hẳn, đương mơ màng có người hôn là dậy liền. Hóa ra là người nào đó hôn trộm mình.

Tuy đã nghe rõ lời bày tỏ lớn mật của người đó, hắn không bình tĩnh nổi nhưng vẫn chẳng dám đụng chạm tí nào. Thật đấy.

Lâm Triêu Lộ mơ một giấc rất đẹp. Mỗi lần về nhà luôn có người vui vẻ gọi mình là “anh”, chàng trai đáng yêu này còn nấu bữa sáng, đọc sách, tập thể dục, đi câu cá và ngắm cảnh với hắn. Ở đoạn kết của giấc mơ, hắn trông thấy mình và Tư Khanh ngồi trên ghế băng bên hồ thưởng thức ánh tà dương, dường như đang hồi tưởng kiếp người này.

Bình luận

Truyện đang đọc