ĐẸP TRAI QUÁ CŨNG PHIỀN

Hôm sau.

Kiểu Mục ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn mà thức dậy, mơ mơ màng màng nhìn bóng người đang ở trong bếp kia.

Lộ Vọng Xuyên bưng đồ ăn ra, thấy hắn thức rồi, liền khiêu mi nói: “Thức rồi thì đi rửa mặt đi, sau đó tới ăn cơm.”

Tuy mang chiếc tạp dề nồng đậm vị nhân/thê trên người, nhưng biểu lộ trên mặt tuyệt đối là tổng giám đốc bá đạo không sai.

… Thần linh ơi, hắn cư nhiên cảm thấy loại tương phản như vậy có chút dễ thương, hắn có phải là đã hết thuốc chữa rồi không.

Nhìn bộ dạng này của Lộ Vọng Xuyên tựa hồ hoàn toàn quên mất chuyện ngày hôm qua rồi.

Ha ha.

Vẫn là cặp mắt bán nguyệt của Conan, Kiều Mục đột nhiên mở miệng nói: “A Xuyên, mày qua đây một chút.”

Lộ Vọng Xuyên không hiểu ý lắm, nhưng vẫn thả đồ ăn xuống, đi tới, “Làm sao vậy… Mày mày mày làm gì thế!” Y che lấy cái cổ nhảy ra như chú thỏ con bị giật mình, cả mặt đỏ bừng.

Kiều đại gia hoàn toàn không có giác ngộ về động tác quấy rối của mình vừa rồi, vẻ mặt bình tĩnh mà thu tay lại.

Ừm, vừa rồi hắn mới sờ cổ của Lộ Vọng Xuyên.

Mục đích sao, chỉ là muốn nhìn phản ứng của Lộ Vong Xuyên một chút.

Hắn giương mắt nhìn Lộ Vọng Xuyên, sau đó ý vị thâm trường mà sờ mặt.

Vụt  ——

Lộ Vọng Xuyên cháy rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc