DESSARO NHÂN NGƯ


Tôi bị biểu tình cực kỳ có sức uy hiếp của Agaras dọa đến sửng sốt, nhưng tiếng gầm rú ngoài cửa lại lập tức đoạt đi toàn bộ lực chú ý của tôi.

“Này, đồ con lừa bên trong, tao bắt đầu đếm, mày mà không ra, tao sẽ nhét thuốc nổ vào khe cửa, hoặc là, bắn nát đầu một thằng ngoài này.”
Kẻ nọ lớn tiếng cười dữ tợn, tiếng lên cò súng cùm cụp theo đó vang lên, tôi nghe thấy Henry kêu gào thảm thiết.

“Không, không! Dessaro tiên sinh, cầu ngài!!”
Thanh âm của Henry giống như lưỡi dao cào lên màng tai tôi, khiến tôi ý thức được rõ ràng quyết định của mình sẽ liên quan đến tính mạng của mọi người bên ngoài, tôi phải nghĩ ra một kế sách để bảo toàn tính mạng của bọn họ và bản thân, mà lúc này xin Agaras giúp đỡ không thể nghi ngờ là biện pháp tốt nhất.

Thân là một nam tử hán, ý thức trách nhiệm khiến tôi lập tức nắm lấy cánh tay Agaras đang siết chặt tay tôi, nghiêng người qua.
Đây là lần đầu tiên tôi đối mặt gần như vậy với Agaras, trán kề sát với đường cong sắc bén bên cằm của hắn.

Tôi kìm nén cảm giác xấu hổ và áp bách đến hít thở không thông đang chực ùa đến, thấp giọng nói từng câu từng chữ.

“Nghe này, Aga….

Không.” Sau khi ý thức được mình phát ra chữ gì, tôi lập tức xấu hổ sửa miệng, dùng thứ tiếng Anh sứt sẹo mang đặc khẩu âm Nga nói.

“Tao cần mày giúp… Tao muốn đi ra ngoài, nhưng tao hi vọng mày có thể tìm một chỗ trốn, lựa thời cơ đối phó với mấy tên cầm súng kia, mày có thể làm được không? Mày hiểu ý của tao chứ?”
Trời biết tiếng Anh của tôi kém cỏi biết bao nhiêu!
Nói xong, tôi có chút lo lắng giương mắt nhìn chằm chằm Agaras, sợ hắn không hiểu được, mà lông mi của hắn quả nhiên nhíu lại một chút, dường như đang cân nhắc cẩn thận, môi mỏng hơi hơi kéo ra một khe hở.

“Call… me Agaras…”

Đáng giận, con súc sinh này thế mà lại lợi dụng tình thế khẩn cấp bây giờ để áp chế tôi!
“Tám – Bảy –!”
Tiếng đếm ngược bên ngoài khiến thần kinh của tôi càng căng thẳng, tôi xoay mặt qua một bên né tránh ánh mắt hắn, quyết định thật nhanh phun ra mấy âm tiết khiến tôi cảm thấy nhục nhã đến cực điểm kia.

“A… A… Agara…”
Âm tiết hoàn chỉnh còn chưa phát ra hết, cằm của tôi chợt bị ngón tay hắn nâng lên, trước mắt bỗng tối đen, đôi môi liền lọt vào tầng tầng đột kích, hôn đến vừa sâu vừa nặng, thế nhưng chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủ, cường độ trên môi lại buông lỏng.

Vào khoảnh khắc thân thể thoát khỏi kiềm chế, tôi đẩy mạnh Agaras ra, bước chân lảo đảo đập vào ván cửa phía sau, thân ảnh thon dài cao lớn trước mắt chợt lóe lên, giống như một con rắn đuôi chuông đột nhiên phát động công kích thoát ra khỏi phiến cửa sổ hình tròn kia trong giây lát, cùng với tiếng thủy tinh ầm ầm vỡ vụn, hóa thành một đường cong màu đen, lập tức biến mất trong làn sương mù dày đặc trên mặt biển, không còn thấy bóng dáng.
Lúc này tôi mới hiểu được tốc độ di chuyển của nhân ngư nhanh đến thế nào, chúng nó hoàn toàn là một loại sinh vật lưỡng cư thủy bộ, dưới biển như cá mập, trên bờ lại như rắn.
Thế nhưng tôi không có thời gian để kinh ngạc về chuyện này, tôi hít sâu một hơi, trong nháy mắt khi mở cánh cửa ra, trong đầu tôi chỉ có một ý niệm: Agaras sẽ trở về giúp tôi.
Cho dù tôi có theo bản năng mà sợ hãi căm ghét loài sinh vật đó vì những chuyện hắn làm với tôi, thế nhưng không hiểu vì sao, tôi lại rất tin tưởng.
“Hey ~ Giơ hai tay lên, nhóc con da mịn thịt non.”
Phía sau cánh cửa là một tên đàn ông da đen thô kệch đeo khăn trùm đầu, gã nhe ra một hàm răng vàng khè, họng súng AK47 trong tay đang ngắm chuẩn vào đầu tôi như con mắt người chết.
Không có ai khi đối mặt với họng súng lại không cảm thấy sợ hãi, tóc gáy tôi dựng đứng, ngoan ngoãn giơ hai tay lên biểu thị tôi hoàn toàn không có vũ khí hay ý nghĩ phản kháng nào, thật cẩn thận đi ra ngoài.

“Bình tĩnh một chút, anh bạn.”
Mấy tên hải tặc xé đi lớp ngụy trang kia đang vây quanh trên boong tàu, kẻ nào cũng cao lớn thô kệch, hóa ra thân hình bình thường của bọn chúng đều bị giấu dưới áo mưa nên chúng tôi mới không thấy được.
Thủy thủ trên thuyền đều bị trói hai tay sau lưng quỳ ở một chỗ, thế nhưng tôi lại phát hiện trong đó không có Rhine và mấy người quân nhân vũ trang kia, nhất định là bọn họ đang trốn đi chờ thời cơ phản kích.

Trong lòng tôi nhất thời sáng lên, nhanh chóng dùng ánh mắt tuần tra một vòng trên thuyền, đoán rằng đám người Rhine đang trốn ở khoang thuyền trên tầng hai, có thể bắn tỉa từ trên xuống dưới.

Đúng lúc này vạt áo của tôi lại siết chặt, bị đám người da đen kia kéo đến suýt thì không hít thở nổi.
“Dessaro tiên sinh!’ Người xung quanh la hoảng lên, trong phút chốc trên bụng tôi thình lình bị hung hăng đá một phát, cả người bất ngờ không kịp phòng bị bổ nhào xuống boong tàu, trên đỉnh đầu truyền đến một trận cười nhạo cuồng vọng, sau đó, một chiếc giày màu đen đạp thật mạnh lên lưng tôi.


“Này này, mấy anh bạn bên trên, chúng mày tưởng là tao không phát hiện ra chúng mày sao, thức thời một chút thì ngoan ngoãn buông vũ khí ra, bằng không tao sẽ cho thằng nhóc này ăn chút đau khổ đó.”
Rhine bọn họ bị phát hiện! Không! Như vậy chúng tôi sẽ hoàn toàn rơi vào tình thế bất lợi! Khoang thuyền trên tầng hai truyền đến hàng loạt tiếng cùm cụp mở chốt khiến tôi chợt ngừng hô hấp, bọn họ đang giằng co với đám hải tặc này, mà tôi cũng hi vọng bọn họ đừng lập tức ngừng chống đỡ, bởi vì ít nhất đám hải tặc cũng không có nhiều người, mà đám người Rhine cũng giữ vững được thế cục!
Chỉ là tôi không biết dưới sự ép buộc và tra tấn của bọn hải tặc, tôi có thể duy trì được bao lâu.

Cái chân trên lưng đang liên tục nghiến lên xương sống của tôi, đau đớn khiến trán tôi nhỏ xuống từng giọt mồ hôi.

Tôi liều mạng ngẩng đầu, muốn nhìn lên đám người Rhine, cũng theo bản năng tìm kiếm bóng dáng của Agaras, lần đầu tiên trong đời cực kỳ hi vọng hắn có thể lập tức xuất hiện.

Nhưng trên mặt biển sương mù mờ mịt, hoàn toàn không thể tìm thấy thân ảnh của hắn.
Trong lòng tôi phút chốc sinh ra một cỗ mất mát và bối rối mãnh liệt: Có lẽ Agaras vừa về biển liền quay lại bản tính vốn có, tìm kiếm tự do và con mồi, hắn sẽ không muốn trở lại quấy nhiễu xung đột của con người!
Cuối cùng vẫn chỉ là một con thú…… Đạt được mục đích liền rời đi, cũng chẳng có gì lạ.

Đáng giận!
Tôi nâng nắm tay lên, ngón tay không tự chủ được lập tức móc vào trong khe hở giữa boong tàu, thế nhưng, ngay trong nháy mắt tâm tình tôi rơi đến đáy cốc, tôi đột nhiên nghe được một tiếng gầm rú thật lớn khi ngọn sóng đập vào thân thuyền, một đợt nước biển lập tức ào ạt tràn lên boong tàu, con thuyền trong phút chốc bắt đầu lay động mãnh liệt.
Tên da đen đạp lên người tôi trọng tâm không vững đột nhiên lảo đảo, tôi nhân cơ hội bò dậy, vừa ngẩng đầu thì thấy Agaras đang chiếm cứ trên cột buồm như một con cự mãng màu đen, liền nhếch môi hô một tiếng khàn khàn về phía hắn.

Hắn nhanh như chớp thả người nhảy xuống, dễ dàng đánh tên da đen kia ngã nhào xuống đất, đuôi cá thật dài còn thuận thế quật ngã vài kẻ đang có ý đồ nổ súng xung quanh, chỉ trong một giây, móng tay sắc nhọn của nó đã giống như lưỡi dao sắc bén, ở trước mặt bao nhiêu người, lập tức đâm thủng qua ngực tên da đen kia từ phía sau, từ từ hạ xuống mổ phanh khắp ngực bụng của gã!
— Dòng máu đỏ sậm phun ra dường như bao phủ cả bóng dáng Agaras, tôi bị tình cảnh này dọa sợ đến không nói nên lời, ngây như phỗng ngã ngồi trên boong tàu, nôn khan không ngừng, từng tế bào trong thân thể đều đang run rẩy.
So với lần trước tận mắt nhìn thấy Lilith tử vong, đây là lần đầu tiên tôi đối mặt với tình cảnh máu tanh như thế xảy ra trên người nhân loại, cũng là lần đầu tiên thực sự hiểu rõ sức mạnh của nhân ngư đáng sợ đến thế nào!
Đại não của tôi hỗn loạn thành một mảnh, nhưng ánh mắt lại không cách nào dời khỏi phương hướng của Agaras, chỉ thấy cả người hắn đẫm máu chậm rãi đứng lên khỏi thi thể của tên da đen, cái đuôi chống đỡ thân hình cao hơn hai mét, lấy tư thái nhìn xuống quét qua mỗi người trên thuyền.


Đôi đồng tử sâu hút giấu sau sợi tóc dài nhiễm đỏ tản ra u quang nhiếp hồn đoạt phách, hai móng vuốt đang mở ra còn không ngừng nhỏ máu, tựa như A Tu La bò lên từ địa ngục để lấy mạng người ta trong truyền thuyết Đông phương, đủ để khiến những tên tội phạm trắng trợn nhất cũng phải sợ mất vía.
“Do…not…touch my Dessaro…”
Ánh mắt Agaras đảo qua mặt tôi, lại nhìn chằm chằm đám hải tặc kia, khóe môi lộ ra một ý cười đe dọa dữ tợn, trong cổ họng phát ra từng tiếng kêu trầm thấp, mấy tên hải tặc kia tuy rằng không chuyện ác nào không làm, nhưng tuyệt đối chưa từng thấy qua quái vật đáng sợ như vậy, không ai không sợ hãi lui về phía sau, súng trong tay cũng sắp không cầm nổi.
Ông trời ơi! Mồ hôi lạnh trên đầu tôi ứa ra.

Trong tình huống như thế này tôi tuyệt đối sẽ không đến ngăn cản Agaras, bởi vì loại hải tặc này vốn là ác đồ vì tiền tài mà ngay cả người già phụ nữ trên thuyền cũng có thể sát hại, thế nhưng nhìn thẳng vào tình cảnh như vậy quả thật là kích thích quá lớn với tinh thần, tôi thậm chí có loại cảm giác tôi sẽ phát điên giống như Shinichi tiên sinh mất.
“Dessaro, cách xa nhân ngư và hải tặc một chút, vào trong khoang thuyền đi!”
Đúng vào lúc này, tiếng la của Rhine đột nhiên truyền đến, tôi lập tức quay đầu nhìn lại, liền thấy anh ta đang cùng mấy nhân viên vũ trang nhắm về phía hải tặc, bọn hải tặc hai mặt giáp địch, mấy chục người dựa lưng vào nhau, một bộ phận dùng súng chỉ vào Agaras, một bộ phận khác đang giằng co cùng đám người Rhine, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Một khi đã khai hỏa, những thủy thủ trên boong tàu này sẽ gặp tai ương đầu tiên, tôi không thể một mình trốn đi trước! Suy nghĩ này chợt lóe qua trong đầu, tôi lập tức lợi dụng thời khắc chỉ mành treo chuông này ngồi xổm xuống đi giải cứu người ngồi gần nhất, lúc này cởi dây thừng đã không còn kịp rồi, tôi dứt khoát túm lấy chân một người kéo hắn rời khỏi phạm vi bắn súng, một người bên cạnh lại bỗng nhiên kêu rên lên.

“Dessaro tiên sinh, cứu cứu tôi, tôi sắp chết… Bệnh tim của tôi phát tác!”
Đó là tiếng của Henry.

Tôi cuống quýt quay đầu qua, quả nhiên thấy gã đang ôm ngực, bộ dáng vô cùng thống khổ.
“Anh cố chống đỡ một chút!” Tôi nhanh chóng kéo gã đến sau một tấm ván gỗ gần nhất làm vật che đậy, sau đó cúi xuống làm cấp cứu cho gã.

Thế nhưng ngay khi tay tôi áp xuống lồng ngực của gã, tay gã chẳng biết từ lúc nào đã để trên ngực tôi, một họng súng đen ngòm lạnh lẽo, chọc ở trên cằm tôi.

Mà vẻ mặt đầy thống khổ của gã, không biết từ lúc nào đã được thay thế bằng biểu tình khẩn trương lại ngoan độc dị thường.
Đại não của tôi ông lên một tiếng, thần kinh ầm ầm nổ tung: Henry… Dĩ nhiên lại là gian tế của bọn hải tặc!
Không, không, đây là có chuyện gì?! Rõ ràng Henry là thủy thủ đi theo tôi và Rhine tới đây suốt dọc đường, sao lại là hải tặc được? Chẳng lẽ đám hải tặc này đã bắt đầu theo dõi chúng tôi từ khi mới khởi hành, một đường theo tới Iceland?
“Henry!” Rhine kinh hãi quát to một tiếng, đổi hướng đầu súng nhắm về phía tôi và Henry, đại não của tôi lại càng hỗn loạn.
Họng súng của Henry đẩy đầu tôi lên trên, buộc tôi phải máy móc đứng lên, bị gã dùng tay kiềm chế cổ, dùng súng chĩa vào trán.

Tay gã đang run lên nhè nhẹ, hiển nhiên cảm xúc đã bị kích thích rất lớn vì thấy được sự hung tàn của Agaras.


“Chúng mày mau buông súng ra, bằng không tao sẽ giết Dessaro, nó rất quan trọng đối với chúng mày không phải sao, Rhine? Còn có… con dã thú kia nữa, mày nghe đây, thuần dưỡng viên của mày đang ở trong tay tao! Mày nghe hiểu được tiếng người đúng không, nếu không muốn thuần dưỡng viên của mày chết, thì lập tức đứng im đó đừng lộn xộn!”
Henry rống lớn lên, lực chú ý của Agaras lập tức dời từ trên người đám hải tặc qua đây, trong nháy mắt nhìn thấy tôi, thần tình của hắn thoáng chốc liền thay đổi.

Nụ cười nghiền ngẫm tàn nhẫn như tra tấn trên mặt hắn vài giây trước biến mất không còn thấy bóng dáng, thay vào đó là một loại sát ý ngoan độc cực độ.

“Đừng… Chạm… Hắn… You… will… die…”
Ánh mắt tối tăm của Agaras nhìn chằm chằm vào Henry phía sau tôi, gằn từng tiếng, phun ra lời cảnh cáo trầm thấp.
Tay Henry run rẩy càng mạnh, đến cả thân thể dường như cũng lung lay, thần kinh tôi căng thẳng đến cực điểm, tính toán xem nên dùng chiến thuật tâm lý gì để cho gã một kích trí mệnh, lại nghe thấy phanh một tiếng, không biết tên ngu dốt nào nã một phát súng trên boong tàu, vừa vặn văng đến trước người Agaras, thoáng chốc chọc cho hắn cong đuôi cá lên giống như một con cự mãng phát động công kích.

Thân thể Henry chấn động mãnh mẽ, súng lại trợn tuột rớt ra khỏi tay gã!
Ông trời phù hộ! Tôi thầm than trong lòng, lựa đúng thời cơ liền thụi vào bụng gã một quyền, vắt chân muốn chạy, Henry phía sau lại không có đi nhặt súng, ngược lại trực tiếp tóm chặt lấy eo tôi, lập tức đẩy ngã tôi xuống đất, giữa lúc vật lộn tôi mơ hồ thấy được trong tay gã có hàn quang lóe lên, gã nâng tay, phập một tiếng đâm thứ gì đó vào bên sườn của tôi.
Một trận đau đớn kịch liệt thoáng chốc như điện giật lan tràn khắp toàn thân, mà cùng lúc đó, tiếng súng hỗn loạn bắt đầu giống như cuồng phong mưa rào vang lên trên boong tàu bên kia!
Tôi ôm lấy sườn trái, không kêu lên nổi một chữ, cả người không ngừng run bần bật, giống như bùn nhão ngồi phịch xuống đất, gian nan ngẩng đầu nhìn về phía boong tàu bên kia, xuyên qua hai mắt đã tối đen vì cơn đau, tôi thấy được thân ảnh Agaras giống như u linh đang lẩn tránh trên boong tàu tràn ngập khói thuốc súng, nhưng rõ ràng bởi vì phải chịu tập kích từ đạn nên dần dần chậm chạp, hoặc là nói, dường như hắn hoàn toàn không có ý đồ công kích, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía tôi, vỏn vẹn, là đang tránh né.
Hắn đang sợ hãi tôi sẽ phải chịu uy hiếp.
Đáng chết, như vậy làm sao tránh được mấy viên đạn kia, hắn sẽ chết mất!
Trái tim giống như bị một đôi vuốt sắc siết chặt, cho dù tôi cực kỳ căm thù hành vi dã thú kia của Agaras, nhưng lúc này tôi không hề hi vọng sinh mệnh của hắn phải chịu uy hiếp.

Nói đúng hơn là, tôi vô cùng lo lắng cho hắn, thậm chí ngay cả đau đớn trên thân thể cũng không dữ dội bằng.
“Tôi không sao, công kích bọn họ, Agaras!” Tôi cắn răng chịu đựng đau đớn bên sườn, theo bản năng hô lớn.

Nhưng giây tiếp theo, con dao kia liền bị Henry rút mạnh ra, một cỗ máu tươi theo chỗ lõm của con dao phun lên mặt đất.

Mất một lượng máu lớn trong thoáng chốc rút cạn khí lực của tôi, cả người tôi giống như một con tôm, cuộn mình ngã xuống đất, đồng thời nghe thấy tiếng đám hải tặc kia kêu lên.

“Mau kéo dây xích buộc trên cột buồm lên, trói con quái vật này lại, nó đã từ bỏ tấn công!”.


Bình luận

Truyện đang đọc