DỊ NĂNG CỦA TÔI LÀ HỖ TRỢ

01

Hai tuần trước, thây ma bùng nổ dữ dội, hôm đó tình cờ là buổi họp mặt câu lạc bộ nhiếp ảnh của chúng tôi.

Đồ ăn đã chuẩn bị xong, nhưng người còn chưa tới đông đủ thì thây ma đã bùng nổ.

Nghe thấy bên ngoài có tiếng kêu thảm thiết liên tiếp, chúng tôi gồm sáu người tránh ở sau cửa, dùng bàn ghế để chặn cửa lại, dựa vào đồ ăn trong phòng này để sống sót qua hai ngày đầu tiên.

Đến ngày thứ ba, bạn trai thanh mai trúc mã của tôi mang theo các học sinh nam ra ngoài tìm kiếm đồ ăn, vô tình phát hiện ra rằng họ đã tiến hóa về tốc độ và sức mạnh dị năng.

Vì thế, có một học sinh nữ nào đó ở câu lạc bộ đã ca ngợi hắn thả rắm cầu vồng cả ngày trong phòng.

*(彩虹屁: ngôn ngữ mạng, dịch thô là “cái rắm cầu vồng, dụng ý chỉ fan khen idol, dù có thả rắm cũng như cầu vồng)

“Anh Trần à, anh thật lợi hại!”

“Anh Trần này, may mà có anh, nếu không chúng ta biết làm thế nào bây giờ?”

Tôi cảm thấy ớn lạnh khi nghe thấy mấy câu đó, nhưng cũng không thể ngăn cản người ta bày tỏ lòng biết ơn được.

Bình luận

Truyện đang đọc