[DI NGẠN] CẤM TÌNH

“Cậu nhìn đủ chưa?” Thủy Vụ Dạ không vui nhăn lại mày liễu, mặc dù cậu đã sớm quen tầm mắt của người khác, nhưng cái tên bạn tốt này nhìn chằm chằm như vậy, hắn vẫn cảm thấy có chút quái dị không thoải mái.

“Ha, xin lỗi, này đều tại cậu đó thôi! Ai bảo lớn lên đẹp đẽ như thế làm gì?” Hắn nói cứ như chuyện đương nhiên, Thủy Vụ Dạ cũng không biết bắt bẽ hắn ra sao.

Bỗng dưng, Trác Văn Tư mở cửa sổ ra, hướng về đôi nam nữ đang đứng ở sân sau vẫy tay gọi, “Này, Linh Thần, nơi này!”

Thủy Linh Thần nghe có người kêu tên anh  liền dừng lại cuộc trò chuyện, giương mắt nhìn về phía phát ra âm thanh chỉ thấy đứng ởvị trí cửa sổ phòng học là Thủy Vụ Dạ một mặt không thích cùng Trác Văn Tư đang ngoắc tay với hắn.

“Cậu là cái bô sao?” Trác Văn Tư nói năng đúng là không biết lựa lời. (Bạn Trác Văn Tư là muốn trêu bạn Thủy Linh Thần nói chuyện lớn tiếng như cái bô á =]]]])

“Cậu ăn nói cẩn thận chút đi!” Thủy Linh Thần đỏ mặt nói, vừa mau mau giải thích với Liễu Nhược Băng: “Cậu không cần để ý cậu ta, cậu ta đầu óc có vấn đề rồi.”

“Không sao…” Liễu Nhược Băng cũng đỏ mặt, người tinh tường vừa nhìn cũng biết giữa bọn họ có cái gì đi nha!

“Hừ!” Thủy Vụ Dạ lạnh nhạt hừ một tiếng.

“Đó là em trai cậu Thủy Vụ Dạ đúng không?” Liễu Nhược Băng một mặt kinh diễm nhìn Thủy Vụ Dạ đứng trước cửa sổ.

“Cậu biết hắn?”

“Khuôn mặt đẹp như vậy hẳn là không sai đi! Chỉ là cậu ấy so với lời đồn còn xinh đẹp hơn a!” Lúc mới vào trường này cô đã nghe qua Thủy Vụ Dạ cùng Doãn Hi Nhi, lúc đầu cô còn tưởng rằng chỉ là tin đồn khuyếch đại lên mà thôi, bởi vì bất luận xinh đẹp thế nào bọn họ cũng chỉ là con trai, sao có thể bằng con gái như cô được, xem ra cô sai thật rồi.

“Có đúng không…” Đối với người em trai này, anh vẫn không có biện pháp gì với cậu, một năm trước rõ ràng còn rất thích dính lấy anh nha.

++++

Cứ hai năm là nhà trường lại tổ chức một kỳ kiểm tra định kỳ cho các học sinh giải toán để lựa chọn ra 1 tốp học sinh có thành tích ưu tú nhất, các học sinh đều đang bận rộn nghĩ xem giáo viên sẽ ra đề toán thế nào, Thủy Vụ Dạ cũng không ngoại lệ, chỉ là, bình thường cậu cũng là học sinh xuất sắc nhưngngày hôm nay chẳng biết vì sao giáo viên toán của cậu cứ bên cạnh cậu đi qua đi lại, lại không giống như lo cho những học sinh khác phải giải quyết vấn đề khó.

“Thầy Doãn, thầy có chuyện gì sao?” Cậu đặt bút xuống, lên tiếng.

“Ừm… chânHi Nhi không có sao chứ?” Doãn Lạc hạ thấp giọng hỏi, trên gương mặt đẹp trai tràn ngập lo lắng.

Biết ngay là hắn sẽ hỏi cái này mà, Thủy Vụ Dạ thở dài một hơi trả lời:

“Cậu ấy ngày hôm qua đã đi khám bác sĩ, không có gì đáng ngại, hôm nay phải ở nhà nghỉ ngơi.”

“Ha, vậy à” Doãn Lạc đang muốn trở lại bàn giáo viên, đột nhiên như nhớ tới cái gì đó liền xoay người nói với Thủy Vụ Dạ: “Gần đây Hi Nhi làm phiền em như thế, thật không tiện a”.

“Không sao đâu ạ”.

Doãn Lạc thở phào nhẹ nhõm trở lại bàn giáo viên.

Hi Nhi cùng thầy Doãn đến cùng là xảy ra chuyện gì. Từ khi mẹ cậu ta mất, cậu ta liền dọn qua nhà cậu ở, thầy ấy chẳng phải cha dượng của cậu ta sao, tại sao còn muốn chuyển đi, cậu cũng nhìn ra được thầy ấy phi thường quan tâm Hi Nhi, thật không rõ Hi Nhi khó chịu cái gì. Có điều cậu cũng không có tư cách nói đến người khác, mình còn không phải cũng như vậy đối với anh trai sao?

Thủy Vụ Dạ dùng dư quang khóe mắt quét tới Thủy Linh Thần ngồi cách hắn hai hàng, cậu tựa hồ cũng không muốn làm đề toán mà giáo viên đưa, lấy tập đặt ở một bên, gục xuống bàn ngủ gà ngủ gật.

++++

Thủy Vụ Dạ dù bận vẫn ung dung kiên trì nghe Thủy Linh Thần giải thích.

“Vụ Dạ, anh không phải có ý định đến muộn, chỉ là câu lạc bộ bóng đá có buổi họp…” Có lẽ vừa gấp gáp chạy tới nên Thủy Linh Thần có chút thở hổn hển.

Cậu cũng không hiểu tại sao mình phải đợi anh cùng tan học nữa, chỉ là trong lòng có một vấn đề cứ quấy nhiễu cậu, khiến cho cậu cả ngày nay không thể chuyên tâm học hành được.

“Không cần bồi bạn gái sao?”

“Ách…?”

Nhất thời đối với lý giải của Vụ Dạ sững sờ một chút nhưng ngay sau đó nhớ tới sáng nay anh đi cùng Nhược Băng anh liền hiểu ra.

“Ồ… Em nói Nhược Băng sao? Đừng nói lung tung, làm gì có chuyện bỏ em trai ở lại mà đi chứ a”. Anh hướng Thủy Vụ Dạ vung vung tay.

“Cái kia… Anh thích cô ấy sao sao?” Cậu như là thăm dò, hỏi.

“Ừm, ở cùng cô ấy rất thoải mái.” Anh tựa hồ có hơi không hảo ý gãi gãi đầu.

Nhìn thấy Thủy Linh Thần một bộ dáng chất phác ngại ngùng khi nói chuyện tình cảm của anh với người khác, cậu có chút tức giận.

“Đừng cao hứng quá sớm, người ta đã tới năm ba, anh nếu đi học cứ ngủ gà ngủ gật, cẩn thận lại bị lưu ban.”

Thủy Linh Thần kinh ngạc mà nhìn Thủy Vụ Dạ không biết tức giận vì cái gì liền lập tức bật cười.

“Ha, em là quan tâm anh sao”. Anh cao hứng, xem như cậu quan tâm anh mà nói chuyện.

“Ai thèm quan tâm anh chứ, đừng không biết xấu hổ.”

“Đừng xấu hổ chứ, quan tâm anh trai thì có gì không đúng đâu”. Dùng sức mà ở trên mông Thủy Vụ Dạ đánh một cái, trêu chọc.

“Anh…” Cậu tức giận đến run cả người, đôi mắt xinh đẹp trừng mắt với Thủy Linh Thần đang cười đến khoái chí.

“Được rồi, được rồi… Là anh không đúng, đừng tức giận mà….” Thủy Linh Thần giơ hai tay lên hướng về cậu xua tay tỏ vẻ không phải nhưng nụ cười khoái chí trên mặt  thì vẫn còn.

“Đi thôi, đừng để tài xế chờ lâu.” Tay thân thiết quàng lên vai Thủy Vụ Dạ so với anh thấp hơn một khúc.

Lấy bàn tay trên vai mình xuống, Thủy Vụ Dạ thẳng chân đi nhanh về phía trước, nghe được phía sau truyền đến một tiếng thở dài, cái tên này lại sinh khí a, anh liền tăng nhanh bước đi.

Bình luận

Truyện đang đọc