ĐI QUA CON ĐƯỜNG DÀI NHẤT LÀ KỊCH BẢN CỦA CẬU

Chương 49.

Mục Tâm đạp cửa đi ra ngoài.
Nguyễn Ức cũng không biết lần đầu học tập của mình có hiệu quả thế nào, chỉ là lát sau, bà nội Nguyễn từ ngoài cửa nghi hoặc đi vào, vẻ mặt kinh ngạc: "Chính Trực, con làm gì Mục Tâm vậy? Nó lại nói với ta muốn thuốc giảm áp."
Nguyễn Ức không nói lời nào, khóe môi hơi giơ lên.
Cô nhớ đến khuôn mặt ngạc nhiên của Tô Tiêu Vũ.
Tốt rồi.
Quả nhiên sẽ chọc giận.
Cô cùng Mục Tâm tranh chấp nhiều năm, chưa bao giờ thấy sảng khoái như hôm nay.
Trước đây Tiểu Vũ cũng từng một lần chọc cô như vậy đúng không?
Vốn dĩ sẽ theo yêu cầu của Nguyễn Ức lập tức xuất viện.
Bà nội lắc đầu không đồng ý: "Thân thể của con thành cái dạng này rồi, sao không nhân cơ hội điều trị một chút? Chuyện công ty con không cần lo lắng, còn có ta đây."
Nguyễn Thu luôn muốn cháu gái nghỉ ngơi một thời gian, nhưng Nguyễn Ức quật cường thế nào cũng không đồng ý.
Lần này tuy rằng ngoài ý muốn, nghỉ làm là bắt buộc, nhưng cũng có thể xem là cơ hội tốt để điều trị.
Mới ở có mấy ngày đã muốn ra ngoài, khác gì kiếm củi ba năm thiêu hết một giờ?
Nguyễn Ức không muốn bà nội đã lớn tuổi vẫn phải nhọc lòng, cô giãy giụa suy nghĩ muốn ngồi lên, nhưng một chút sức lực cũng không có, vừa dậy được một chút đã lại đổ xuống: "Con phải đi."
Bà nội lại nhìn thấy tính bướng bỉnh nổi lên.
Nguyễn Ức cũng đã làm tổng giám đốc nhiều năm, thủ đoạn quản lý của cô không giống với bà nội, tuyệt đối sấm rền gió cuốn.
Bà nội năm đó vẫn là lấy đức thu lòng người, ôn hòa là chính, hiện giờ sau mấy năm rèn luyện, khí phách trên người cháu gái cũng làm bà không dám trực tiếp lấy cứng đối cứng.
Nhưng Nguyễn Thu là ai.
Là trùm cáo già.
Bà không quản được Chính Trực, nhưng lại có người khác quản được.
Buổi tối, Tiểu Vũ về nhà nấu cháo cho Nguyễn Ức, bà nội cũng đi theo: "Tiểu Vũ."
Nguyễn Thu như muốn quát lên: "Chính Trực phải về nhà."
Tiểu Vũ sửng sốt một chút, quay đầu nhìn Nguyễn Thu: "Cái gì, bà nội?"
Cô vốn dĩ đã sốt ruột, hiện giờ không biết bị gì, vừa rời khỏi Nguyễn Trực một lát đã không thể thả lỏng.
Cô rất không thích những y tá ở đấy...chạm vào Nguyễn Ức.
Dù là A Luân hay chị Yên quen thuộc cũng không được.
Chuyện này là A Luân tức đến méo miệng, mỗi buổi sáng, Tiểu Vũ sẽ để Nguyễn Ức phơi nắng, cô hiện tại trên cơ bản rất muốn hoạt động, nhưng không có sức lực gì, Tiểu Vũ sẽ giúp cô xoay người, A Luân thấy vậy mới muốn đến gần hỗ trợ, kết quả tay vừa chạm vào cánh tay Nguyễn Ức, Nguyễn tổng còn chưa phản ứng gì.
Tiểu Vũ nhìn A Luân: "Chị, dạo này tâm tình của em không tốt, đừng chạm vào cô gái của em, em sợ không khống chế được bản thân sẽ túm tóc chị."
A Luân sợ ngây người, Nguyễn Ức càng sửng sốt, ngay sau đó mặt đỏ hồng.
Tiểu Vũ có thể để bụng rất nhiều người, khó có thể mở miệng đơn giản mà bình thản nói ra, hơn nữa EQ rất cao, làm đối phương nghe xong vừa tức vừa buồn cười lại không thể nề hà.
Bà nội thở dài thật mạnh: "Con cũng biết, bác sĩ Lilo vẫn luôn yêu cầu Chính Trực phải nghỉ ngơi, ở bệnh viện đều có đội ngũ chăm sóc chuyên nghiệp, quá trình điều trị có thể tiến hành tốt, nhưng con bé cứ một hai đòi về, vấn đề là về nhà còn không phải để chơi với con."
Bà nội vô cùng đau đớn, tựa như thật khiến Tiểu Vũ không cam lòng: "Nó muốn làm việc! Nếu là để ở bên con, bà nội thật sự cũng không muốn nói!"
Tô Tiêu Vũ đang sốt ruột muốn nấu cháo để nhanh trở lại, vừa thấy bà nội nói câu này, tính tình cũng bị kéo theo, "Cậu ấy làm gì còn sức, làm việc cái gì mà làm việc?"
Hôm trước, Nguyễn Ức bảo Tô Tiêu Vũ muốn dùng notebook, Tiểu Vũ hết sức lạnh lùng từ chối. Cô vốn có thói quen bận rộn, giờ đây rảnh rỗi cũng không thích ứng được. Hơn nữa Chính Trực quật cường không chịu nổi, ngày nào cũng muốn tắm rửa vì không thoải mái, còn một hai phải đuổi Tô Tiêu Vũ ra ngoài để tự mình làm.
Từ nhỏ đến lớn, Nguyễn Ức luôn kiên cường, vẫn không quen được người khác hầu hạ.
Bà nội còn thêm mắm thêm muối: "Con nói xem, ở công ty đã có ta tọa trấn, nó còn không yên tâm, hơn nữa mấy năm nay Ức Phong đã được củng cố, còn sợ thiếu nó một hai tháng sao? Tiểu Vũ, con nói có đúng không? Ai da, con không biết, Chính Trực kia tính tình cũng tới, giống như đeo mặt nạ đen vậy.
*Mặt nạ đen trong kinh kịch thể hiện nhân vật sự táo bạo, vô tư
Tiểu Vũ không hé răng, mặt cô hiện tại còn đen hơn cả đáy nồi.
Nguyễn Thu nhìn dào dạt, chậc chậc chậc, nhìn đi, cảm giác mượn đao giết người thật tốt.
Bà muốn xem Tiểu Vũ có thật sự khiến Chính Trực phải ở lại hay không.
Thời điểm Tiểu Vũ trở lại bệnh viện.
Nguyễn Ức cảm thấy tâm tình cô không tốt, chỉ là trong phòng bệnh, A Luân còn đang chơi game, không có việc gì liền đến đây bám như keo chó, đuổi thế nào cũng không đi.
Tiểu Vũ rất giận, thật ra Nguyễn Ức biết, cô sợ Mục Tâm ở kia lại động tâm tư gì.
Tiểu Vũ lạnh mặt như khuôn như mẫu, ngũ quan như bị đông lạnh, không nói không rằng chỉ đút cháo cho Nguyễn Ức.
Nguyễn Ức duỗi tay muốn cầm thìa tự ăn, bị Tiểu Vũ tặng cho cái lườm lạnh như bắc cực.
A Luân chơi game nhưng mắt nhìn sáu đường tai nghe tám hướng, trong lòng giơ ngón cái, nhanh chóng nhắn tin cho Lý Yên.
--- Chị biết không? Em thấy Tiểu Vũ nhà chúng ta dám làm mặt lạnh với Nguyễn tổng!
Lý Yên bận rộn cũng bớt ít thời gian bát quái.
--- Nguyễn tổng có tức giận không?
--- Tức giận? Em lại thấy em ấy thật ra cứ nhìn trộm biểu tình của Tiểu Vũ, phỏng chừng còn đang tự hỏi bản thân chọc giận gì tên kia.
--- Tôi không tin, em trước tiên gửi 50 vạn thua cược lần trước cho tôi đã.
A Luân run lên một chút, nhanh chóng đứng dậy, "Tiểu Vũ, tôi ra ngoài một chuyến, di động của tôi làm thế nào cũng không gọi được, chắc là có vấn đề, nếu chị Yên gọi cho em, giúp tôi bảo chị ấy là tôi đi bán thính rồi."
Tiểu Vũ lườm A Luân một cái, "Chứ không phải đánh cược thua chị Yên à? Chạy nhanh như vậy làm gì? Tôi mới không thèm nói giúp chị."
A Luân:...
Trời mẹ.
Hai vợ chồng nhà này ở cùng nhau đủ lâu rồi, bị lây hơi cho nhau à.
Nguyễn tổng càng ngày càng giống Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ thì càng ngày càng như Nguyễn Ức.
Người vừa đi.
Tiểu Vũ cũng không cần nghẹn nữa, cô nhìn Nguyễn Ức: "Bà nội nói cậu muốn xuất viện."
Nguyễn Ức hít sâu một hơi, bà nội!
Tiểu Vũ trợn trắng mắt, "Hơn nữa bà nội nói không phải vì mình, mà là vì công việc, đúng là phải trao cho cậu huy hiệu chiến sĩ thi đua yêu nghề kính nghiệp."
Nguyễn Ức nâng mắt nhìn Tiểu Vũ: "Tô Tiêu Vũ."
Tiểu Vũ run lên một chút, vẫn ra vẻ bình tĩnh: "Cậu gọi mình cũng vô dụng, cậu xem cậu bây giờ tay trói gà không chặt, còn muốn ra viện hả?"
Nguyễn Ức thở dài: "Mình khỏe rồi, mình đã có thể ngồi dậy."
"Thật không?" Tiểu Vũ nhìn Nguyễn Ức cười, không biết làm sao, Nguyễn tổng thấy nụ cười kia thật quỷ dị...
Ban đêm, bệnh viện yên ắng.
Để người bệnh có thể nghỉ ngơi thật tốt, đèn lớn ngoài hành lang được tắt đi.
Chỉ còn ánh đèn mỏng manh trong phòng.
Nguyễn Ức dựa vào đầu giường, nỗ lực hít thở, sau khi vào viện, gối đầu cùng chăn đều là đồ mang từ nhà đến.
Hiện giờ, chăn phình lên.
Nguyễn Ức gắt gao dựa vào vách tường, tay đẩy rồi đẩy, đôi môi vốn có chút tái nhợt lại nổi lên màu đỏ mê người: "Tô Tiêu Vũ..."
Bình thường, lời nói của cô đều có lực độ.
Tiểu Vũ nghe thấy nhất định sẽ run bần bật.
Mà hiện giờ, tên kia vẫn tự bận rộn chuyện của mình như cũ.
Nguyễn tổng không phải nói đã khỏe sao? Không phải nói có thể xuất viện sao?
Tiểu Vũ cảm thấy mình quá hiền, mấy ngày nay vẫn luôn dỗ dành, nếu cậu ấy nói còn có sức, vậy thì đào rỗng sức của cậu ấy đi.
Đây mà là việc khó sao?
Sóng biển từng đợt trào dâng, mang theo lửa giận của Tiểu Vũ.
Cô thật sự giận cô ấy không quý trọng thân thể của mình.
Nguyễn Ức nắm chặt gối đầu bên cạnh, ngón tay mảnh khảnh khảm vào đệm giường như muốn xé rách.
Không khí càng ngày càng loãng, trước mắt từng đợt choáng váng, ngay khi sóng biển sắp đánh vào đến bờ.
Tiểu Vũ chui ra, mái tóc hỗn độn, trên môi còn mang ánh sáng ái muội, đôi mắt lấp lánh nhìn Nguyễn Ức: "Xong rồi."
Nguyễn Ức:...
Cố ý...
Nhất định là cố ý.
Loại cảm giác lưng chừng giữa sườn núi này.
Nếu là Nguyễn tổng trước đây chưa bao giờ nhấm nháp hương vị này còn tốt, nhưng hiện giờ, cô rốt cuộc trốn không thoát.
Nguyễn Ức nhìn chằm chằm Tô Tiêu Vũ, trong mắt mờ mịt vừa vì cô mà nhuộm đẫm ánh nước, mê người đến tận xương tủy.
Cô cắn môi, không chịu nói ra khát vọng từ đáy lòng.
Tiểu Vũ lại nhất định phải làm cô hỏng mất, tay chui vào dưới chăn, đôi mắt nhìn chằm chằm Nguyễn Ức.
Thân mình Nguyễn Ức run lên, thẹn quá thành giận: "Tô Tiêu Vũ."
"Lại cảnh cáo cái gì." Tiểu Vũ cười, tay không động đậy, thân mình nghiêng về trước nhìn Nguyễn Ức: "Nói gì khác nghe cái nào."
Cuộc đời này chính là như vậy, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây.
Có một số người, trước khi đạt tới đỉnh điểm đều không đắc ý.
Nguyễn Ức híp mắt, vừa định trách móc nặng nề, lại lập tức bị lực độ kia đánh bại.
Cô nức nở một tiếng, dùng sức ôm chặt Tiểu Vũ, Tiểu Vũ nhìn đôi mắt của cô, là thương hại ngày thường đều không có, "Nói xem, Chính Trực, cậu muốn gì?"
Hai tay Nguyễn Ức gắt gao bám vào cổ Tiểu Vũ, cô cắn môi, dù thân thể đã sớm nổi sóng, nhưng vẫn chịu đựng không phát ra âm thanh.
Cuối cùng, chỉ còn một chút.
Tiểu Vũ lại rút ra.
Cô vẫn cười, nhìn Nguyễn Ức chăm chú, bộ dáng không nóng nảy hoảng hốt.
"Tô Tiêu Vũ."
Mặt Nguyễn Ức đỏ thấu, nóng như muốn nổ tung, từ nhỏ đến giờ, chưa từng có ai dám làm vậy với cô, nhưng cô vẫn cố tình phản kháng, "Chờ tôi khỏe lại, nhất định sẽ làm cậu hối hận."
"Mình chờ." Tô Tiêu Vũ ôm cổ Nguyễn Ức, hôn lên trán cô: "Nhưng Nguyễn tổng, cậu thấy rõ rồi đấy, hiện tại cậu quá yếu ớt...xin mình rủ lòng thương."
Chưa từng nghĩ tới, Tô Tiêu Vũ còn có mặt ti tiện như vậy.
Nguyễn Ức nhìn chằm chằm Tô Tiêu Vũ, cắn môi như muốn ra máu.
Tiểu Vũ nhìn đồng hồ: "Sắp mười rưỡi rồi."
Động tác của cô trở nên hung ác hơn, giống như cảnh cáo: "Mục Tâm sắp đến, cậu tin không?"
Mục Tâm thật sự cố chấp, khiến Tiểu Vũ cũng không thể lý giải.
Cô ấy mỗi ngày đều sẽ đến nhìn Nguyễn Ức.
Buổi sáng, khi tỉnh dậy.
Buổi trưa, khi nghỉ ngơi.
Buổi tối, khi Nguyễn Ức sắp ngủ.
Cũng không biết là quy luật gì.
Nguyễn Ức tất nhiên biết, cũng hiểu Tiểu Vũ cố ý nói lời này để kích thích mình, rõ ràng nên phản ứng lại, nhưng thân thể bị người ta khống chế mất rồi, phản ứng thế nào đây?
Tiểu Vũ hôn lên môi cô, "Cậu cầu xin mình, cầu xin mình đi, mình sẽ tha cho cậu."
Nói vậy, đối với Nguyễn tổng là tuyệt đối sỉ nhục, nếu là người khác khẳng định sẽ lập tức bị đá bay.
Nhưng đây là Tiểu Vũ.
Là người cô yêu đến tận xương tủy.
Bị tra tấn từng lần.
Trên trán Nguyễn Ức đều là mồ hôi, hôm nay đã tắm rửa sạch sẽ, cuối cùng, trong mắt một mảnh mê ly, lớp bao vây ngụy trang của chính mình nhiều năm rốt cuộc bị người thân thiết nhất dùng cách thân mật nhất xé rách.
Nguyễn Ức nức nở một tiếng, ôm chặt Tiểu Vũ: "Mình xin cậu."
Thỏa mãn.
Không chỉ Nguyễn tổng, Tiểu Vũ cũng chưa từng trải qua, cô cười, nhìn khóe mắt Nguyễn Ức thiêu đỏ như phát sốt, "Ừ, mình đồng ý."
Nguyễn tổng cầu xin cô. Cô không thể không giúp sao?
Đó là trải nghiệm thế nào.
Nguyễn Ức không biết, toàn bộ không khí bị rút ra, thân thể như không còn thuộc về chính mình.
Nở rộ.
Hỏng mất.
Sức cùng lực kiệt.
Cuối cùng, Nguyễn Ức nằm nhoài trên giường không động đậy, há miệng thở, Tiểu Vũ giúp cô đắp lại chăn: "A, lúc nãy mình nhìn nhầm, bây giờ mới là mười giờ."
Nguyễn Ức:...!!!
Tô Tiêu Vũ nhướng mày: "Nguyễn tổng, còn ồn ào muốn xuất viện không? Thời gian còn sớm, chúng mình có thể làm thêm một lần."
Nguyễn Ức nghiêng đầu không nói lời nào.
Tô Tiêu Vũ nắm chặt cằm cô: "Nói đi."
Nguyễn Ức hít sâu một hơi, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm Tô Tiêu Vũ, nghiến răng nghiến lợi: "Không được."
Sáng sớm hôm sau, bà nội nhận được tin tốt.
Bác sĩ nói cháu gái không ra viện nữa, bà nội mở to mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng.
Tiểu Vũ thật sự thuyết phục được Chính Trực?
Bằng biện pháp gì?
Bà nội Nguyễn còn khá tò mò, cố ý mua sữa đậu nành Tiểu Vũ thích uống, mang đến phòng bệnh lấy lòng.
Chính Trực vẫn là bộ dáng cũ.
Không biết vì sao lại giận dỗi.
Đưa lưng về phía hai người, không nhúc nhích, mái tóc dài như thác xõa trên gối đầu, người đẹp chính là người đẹp, dù thế nào cũng vẫn xinh đẹp.
Tiểu Vũ uống sữa đậu nành thỏa mãn nhìn Nguyễn Ức, kỳ thật nếu không phải lo lắng cho thân thể Nguyễn Ức, sao cô lại không muốn về nhà sớm đây?
Cô đã dặn dò cha mẹ, giúp mình thu dọn trong nhà, đợi ngày đưa Chính Trực về.
Cha Tô cùng mẹ Tô như tiếp thánh chỉ, mỗi ngày buôn bán, thậm chí còn vì Tiểu Vũ mà sửa sang một chút.
Bà nội ghé sát vào Tiểu Vũ, hạ giọng: "Chính Trực không đi nữa?"
Tiểu Vũ gật đầu.
Phòng bệnh lớn lại bị đóng kín.
Bà nội nói rất nhỏ, nhưng chữ nào cũng rơi vào trong tai Nguyễn Ức.
"Sao con làm được?"
Cháu gái quật cường như họ nhà lừa, ai nói gì, khuyên gì cũng không nghe, bà nội giờ đây phục chết Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ uống sữa đậu nành, cười trong sáng: "Bà nội, bà hỏi Chính Trực đi."
Nguyễn Ức:!!!
Tô Tiêu Vũ, cậu còn biết xấu hổ hay không!
Thấy Nguyễn Ức không nhúc nhích, thậm chí còn trùm chăn kín mít, chỉ lộ ra bên ngoài vành tai phấn hồng đáng yêu.
Tiểu Vũ đến gần, ngồi bên mép giường Nguyễn Ức, nhìn mặt cô: "Chính Trực, cậu nói cho bà nội, mình giữ cậu lại thế nào? Nhân dịp đang gấp thì nói đi, không chị Mục Tâm sắp đến rồi."
Nguyễn Ức cắn môi, nhìn chằm chằm Tô Tiêu Vũ, trong mắt đều là giận dữ.

Bình luận

Truyện đang đọc