DÌ TÔI LÀ MỘT TEEN GIRL

Đến lúc này mình dường như đã hiểu tại sao Dì Linh lại có những cử chỉ lạ lùng đến như vậy lúc chứng kiến cảnh mình đứng trong phòng ngay phía trước đầu nằm khi mà cửa phòng đã được chính tay Dì khóa cẩn thận.
Mình thì hiểu là có lẽ vì nghĩ rằng chỉ có mình ênh trong phòng nên khi quần áo ướt sũng thì Dì cứ thế mà cởi ra thả rong tất cả rồi trùm mền tính đánh một giấc mặc kệ chuyện người, chuyện đời mà bằng chứng rõ nhất là trong trí nhớ của mình nguyên xì hình ảnh bộ quần áo Dì mặc lúc trong nhà tắm vẫn còn vất vưởng nơi góc phòng cạnh chiếc bàn nhỏ kê tivi.
Và tất cả những gì đã diễn ra đúng y như mình đã tả ở chap trước, lúc ấy trên người Dì chẳng còn một chút vải vóc gì gọi là để che chắn một phần nhỏ da thịt huống hồ chi là những chỗ cơ bản nhạy cảm của một người phụ nữ.
Mọi thứ cứ lồ lộ, hồng hộc, xồng xộc vào mắt và dần chiếm hữu trí não của mình khiến cho sự tập trung từ ánh mắt như bị đẩy lên tới đỉnh điểm.
Những đường cong gợi tình, những chỗ nhấp nhô thiên bẩm không định trước như thú hút dần, thu hút hết tất cả mọi sự chú ý từ nhiều giác quan mà đơn giản nhất là khiến ắt mình cứ giáng như in vào từng centimet.
Ngực, hông, mông, eo, đùi nhìn từ góc độ này khác hẳn mà có lẽ là đầy đủ hơn so với cái hôm định mệnh ấy,cái đêm mà mình chỉ được nhìn tất cả từ phía sau và trong bóng tối một cách khá mờ nhạt, hoang dại.
Một chút gì đó đê mê, một chút gì đó hứng thú, một chút gì đó suy tư, sợ sệt và cả thôi miên khiến cho trí não trong giây phút như không còn làm chủ được thân thể và hơn hết là một vài chi bên dưới.
Ban đầu có lẽ vì quá bất ngờ với hành động khá ngông cuồng của mình nên Dì hầu như chẳng biết phải làm gì, cứ nằm đó nhắm xè mắt lại mà cố gắng la hét trong thế bị động đến mức gần như khóc thét xua đuổi mình ra ngoài.Cũng vì những cử chỉ mạnh bạo và đột ngột ấy đã khiến cho bầu ngực căng tròn kia trở nên lún la lún liến và nay nảy từng hồi không cố định.Mình bất giác thổn thức.
Mình biết, biết là Dì Linh đâu có thể nào mà ngờ được cái thằng nhóc có khuôn mặt đù đù này lại có cái gan, cái gan dám kéo phăng tấm mền đang che chắn thân thể trần như nhộng của mình vì nếu Dì nghĩ được tới nước ấy thì chắc chắn Dì sẽ mạnh tay hơn, manh chân hơn và cả quyết liệt hơn, thậm chí là dùng tới mọi phương pháp để đá văng mình ra khỏi đấy rồi chứ đâu có mềm yếu mà chịu trận như bây giờ.

Lúc đó mình chẳng nhớ lắm về cảm giác của mình vì tất cả diễn ra khá nhanh và ít hành động từ cả hai.Chỉ biết là khoảnh khắc ấy trông Dì hiền lành và mềm yếu đến lạ.Mông lung mà nghĩ thì giống y hệt như cái thưở ban đầu, cái thưở mà Dì e thẹn đứng cạnh chiếc sô- pha, cái thưở mà Dì mới về sống cùng mình để mà quan tâm lo lắng.
Tuy đúng thật là máu dê nổi lên cuồn cuộn khó kìm nén nhưng dần dà sự thương cảm cho cái hoàn cảnh trớ trêu lại bừng lên bộc phát.Bất chợt trong giây phút cái nguyên do chính khiến mình tìm cách bước vào căn phòng này và cũng chính nó là động lực để mình kéo phăng tấm chăn của Dì bắt đầu quay trở về và làm chủ con người mình đẩy lùi xa trong tâm trí cái suy nghĩ của chủng động vật chưa tiến hóa.
Cùng lúc đó hình như Dì cũng dần hiểu rõ tình hình hiện tại và quen thuộc dần với cảm giác trống trãi khi trên người không còn mảnh vải.Trong tư thế nằm, Dì vội lấy hai tay, một phần chắn lại nơi nhạy cảm và hớ hênh nhất với chùm lông đen mượt của người phụ nữ ở cái nhìn nghiêng, một phần với tay ngang che lại đôi gò bồng đào với hai núm hồng như phấn nhũ.Dì vẫn nằm nhắm nghiền mắt và hét như ai oán về hướng mình đang đứng.
Chỉ vài giây sau cái thời khắc trời ơi ầm ỉ đó, mình lấy lại bình tĩnh hoàn toàn tuy vẫn còn chút gượng hơi lúng túng nhưng đã định hình ra và nhanh chóng cúi xuống dùng cả hai tay nâng cái chăn lên và hất mạnh về phía cơ thể Dì cùng với sự hối lỗi tột cùng.
- Dì...con...con không biết...con...con xin lỗi_Mình nói và dần nhắm mặt lại như chờ đợi trận mưa như thác đổ sắp diễn ra khi Dì đã và đang chuẩn bị quấn chặt tấm chăn vào người.
- Cút...cút ra kia...đi...đi ra...đi ra mau_Dì hét mà nước mắt bắt đầu tuôn nơi khoét mi.
- Dạ...con đi...À...Dì...chuyện lúc nãy...con tính nói..._Mình lẳng lặng cất bước ra đi, nhưng khi chỉ mới được một sải chân thì mình chợt nhớ cái lí do vào đây năn nỉ Dì lúc nãy nên đã quay đầu lại tính xin lỗi thì y như rằng...
- Biếnnnnnnn...nhanh cho tui...cút!_Dì thét to và vang vọng, thiết nghĩ đầu xóm chắc cũng nghe được.
Vừa mới ngoảy nhìn lại thì bị Dì nạt ột phát như muốn té nước trong quần.

Mình hoảnh hồn không dám luyên thuyên gì nữa và cứ thế rảo bước đi thẳng ra hướng bên ngoài cửa phòng nhưng trời nào có thương con người hiền lành chất phát.Mình tuy đã lộ rõ tâm địa hối lỗi nhưng đối với riêng Dì lúc ấy, mình hình như vẫn còn à một thứ gì đó, một loại người mang lại nhiều căm tức và sự đe dọa về cả thể xác và tinh thần mà chị ấy cần phải triệt hạ để dập tắt ngay cái ý định phản động vừa mới trong giai đoạn hình thành những nung nấu để diệt trừ nhanh chóng mối hiểm họa dù chỉ là mong manh từ đây cho đến muôn đời sau.
Một tiếng "vụt" chợt xoẹt lên giữa cái êm ả và háo hức của một buổi trưa hè tháng 8.
Kèm theo sau đó là tiếng "cốp" của thứ gì đó va chạm vào vách tường.Lúc này mình dường như có thể cảm nhận và thấy ngay được một thứ gì đó màu tối, một viên đạn màu đen đang bay hối hả và hồ hởi trong không khí.Bất chợt rất nhanh nó đảo hướng khi chạm vào bức tường và lao về phía mình khi lúc đó mình đứng chưng hửng không định trước.Cũng vì không chủ tâm né nên mặt mình đã hưởng trọn một vết sướt trên chân mày trái tuy không sâu nhưng dài đến chừng cũng phải là 1 inch vì một góc cạnh nào đó hoặc giả là từ một miếng kiếng chòi ra do lúc va đập vào bức tường của cái vật tai hại ấy mang lại.Sau khi hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao, cái thể loại đen đen ấy rơi xuống đất từng hồi "lạch cạch" và hiện nguyên hình ra là một..
Nó chính là điện thoại mà Dì Linh hay sử dụng, chính là cái cục màu đen mang trên mình hình trái táo bị cắn dở mà lúc nãy bà Dì quý hóa của mình đã dùng để nghe nhạc khiến trong giây phút đã không đủ tập trung ngó ngàng đến sự có mặt của mình để rồi vô tình tạo nên một sự hiểu nhầm tai hại dẫn đến những tình huống dở khóc dở cười đến phát bực.
Cơn đau từ một vật sắc nhọn tạo nên những vết rách trên bề mặt da chắc các bạn cũng đã từng nếm trải nhỉ.Nó rát và buốt lắm.Đau đến mức mà mặt mình như bị co nhúm lại.Nhanh như cắt mình dùng vài ngón tay bịt vết thương hở để ngăn dòng máu đang nhỏ ton ton xuống nền nhà và sau đó tiến ngay lại gần tấm gương gắn liền ngoài cánh cửa tủ mà lúc nãy mình đã có dịp soi khi với tay lấy chiếc chìa khóa nhỏ bên trong cái khe hẹp.
Y như mình dự đoán, dài đúng 1 inch và miệng không rộng nhưng cuối cùng mình cũng đã hiểu sao nó lại rát đến thế, là vì máu.Máu ra nhiều có lẽ vì chân mày là phần góc cạnh nên dù đã bịt nhưng vẫn chẳng khá hơn là bao.
Đầu mình lúc đó lại bắt đầu rối vì cứ hễ thấy máu bê bết dù là của loài gì đi chăng nữa là mình lại thấy ghê ghê và có cảm giác lạnh sóng lưng huống hồ lại chính là máu của bản thân nên khỏi phải nói cảm giác nhục hình tê tê như có dịp để tăng lên gấp bội lần.Lắc đầu nguầy nguậy để máu văng tứ phía lung ta lung tung mà thực ra mục đích chính của mình chỉ là thêm một cách cản máu chảy vào khóe mắt khi mà những ngón tay đã dường như không thể cản không nổi nữa.
Đoạn mình cố gắng tiến những bước chân thoăn thoắt xuống tầng trệt sau đó ngồi hẳn trên ghế sô- pha và cúi xuống với tay lấy hộp bông băng thuốc đỏ.Mình thì trước cũng từng bị đứt tay vài lần khi sống một mình và bước đầu tham gia vào công tác nấu nướng để tự lo cho bản thân trong khoảng thời gian Ba mình triền miên vắng nhà.

Cứ thế, mình nằm dài trên ghế mà dùng tấm gương nhỏ soi soi cứ thấy máu chảy là chậm bông vào, cứ chảy là lại chậm vào ấn thật chặt cho đến khi máu chảy ít dần đi và dường như đã khô quéo lại có lẽ vì hết nguồn bơm, mặt mình trắng bệch và sau đó mình ra đi trong sự tiếc nuối của gia đình, bạn bè và hàng vạn con người với hàng vạn lí do khác nhau.
Đùa chút chơi thôi chứ lát sau máu ngưng chảy và mình tiến hành dùng ô- xi già thấm bông lau nhè nhẹ rồi sau đó dán hai miếng urgo khép vết thương lại chứ chết thế quái nào được khi mà giờ này mình vẫn đang còn ngồi đây type truyện cho các thím trong khi mũi vẫn còn thò lò hai dòng dung dịch xanh ngắt.Cơ bản là hồi sáng đi học về mình lại bị mắc mưa.
Làm xong mình nằm dài trên ghế chẳng biết nên làm gì và phải làm gì bây giờ nữa.Từ lúc sáng khi mình vừa thức dậy cho đến khi mới bước vào nhà tắm thì đó là những thời khắc tuyệt đẹp tuy vẫn là sự lặp đi lặp lại các sự việc của hầu hết mọi ngày trong một tuần trở lại đây nhưng thật sự mà nói là chúng đã để lại trong mình những giờ phút thiên thần.Trái lại hoàn toàn là khoảng thời gian từ khi Dì bắt đầu nổi sùng cho đến tận bây giờ đây khi đang nằm trên chiếc ghế sô- pha quen thuộc với thân thể mang nhiều vết thương đa chỉnh hình và cả vết tét mà trời vừa giáng xuống gương mặt xinh trai ngời ngời của mình thì đúng thật là một chuỗi thảm họa nối đuôi nhau cùng bước tới.
Chán nản, mình thở dài đứng dậy tiến vào nhà vệ sinh phía dưới cầu thang mà rửa qua loa những vết máu khô dính trên da thịt đang còn đọng lại nơi khoét mũi, cằm và cả mí mắt.Xong xuôi mình lấy khăn lâu nhè nhẹ để tránh nước vươn vào vết thương ở chân mày.Soi gương phát, vẫn thấy bản thân đẹp trai lồng lộng như ngày nào.
Mình thì mình nghĩ chỉ cần xê xuống chút nữa là đi tong một bên nhãn lồng trái rồi nên mới nói, chơi gì thì chơi nhưng tốt nhất là đừng có chơi chọi à.Nó mà không may trúng vào mắt dù là người bạn yêu qúy hay không thì vẫn để lại nhiều đau thương cho họ và cả sự hối hận muôn kiếp về sau trong trái tim bạn đấy.Nghĩ thử đi, thấy hình ảnh họ đang vui chơi và làm việc trong cái lốt độc nhãn long mà thủ phạm chính là bạn thì mình đố bạn có thể cười đùa được đấy.Nói rộng ra là những tổn thương nặng nề về cơ thể mà mang tính chất lâu dài cho người khác là điều hoàn toàn không nên làm nhé mà nói chung là đừng có vướn vào.
Đâu cũng vào đó, mình tuột chiếc bao tay chống nước của Dì ra vứt xuống nền và ra khỏi căn WC nhỏ mà không quên chụp ngay ổ bánh mì ngọt trong tủ lạnh rồi cứ thế bước lên cầu thang về phòng mà chẳng buồn dọn dẹp đống tàn dư bê bết máu chỗ chiếc ghế sô- pha, lên tầng hai phòng Dì khi ngang qua mình vẫn thấy những tia máu còn ươn ướt bám đầy sàn gỗ và cả bắn thành hình vòng cung lên tường, công nhận mình cũng là một tay có máu mặt nhỉ, máu tuôn nhiều vô kể.
Lên những bậc thang cuối cùng, mang nỗi buồn rười rượi mình lếch tấm thân chẳng còn mấy sức lực vào trong phòng và khép hờ cửa lại.Để ổ bánh mì trền bàn mình ngay lập tức buông thả tất cả xuống tấm nệm êm ái và quen thuộc, quen cả độ đàn hồi và cả mùi.Thở dài với một buổi sáng đầy biến động mình có đôi chút thắc mắc:Không hiểu Dì có lường trước được rằng cú vun tay có đôi chút định hướng đó sẽ mang ngay một vết cắt dán thẳng vào mặt mình không nhỉ?.Hơi trách Dì, lương tâm mình thì không nhưng cái sự nhoi nhói vì nhức buốt thì có, cơ bản cũng vì đau quá.
Những suy nghĩ bắt đầu nhẹ nhàng và mơ hồ hơn hẳn, mình chìm sâu vào giấc ngủ trưa khi bụng vẫn còn trống rỗng nhưng lại không có cảm giác cồn cào vì đói.
Trong giấc mộng trưa hôm ấy, hình ảnh Dì Linh với gương mặt thanh tú và nét ngài đầy đặn bỗng chốc hiện ra giữa một đống xô bồ hỗn độn và chiếm hữu đầu óc mình trong một khoảng lặng sâu và dài.
Dì đẹp quá, vận trên người một tà áo dài trắng tinh khôi như những nữ sinh trường mình hay mặc mỗi khi đến tiết chào cờ buổi thứ hai.

Đi hết năm châu, đi qua nhiều vùng, thăm thú nhiều nơi mới thấy chẳng nơi đâu mà tà áo dài được xem trọng như ở Việt nam và chẳng có áo truyền thống của quốc gia nào lại tôn lên nét đẹp yêu kiều của người phụ nữ như chiếc áo dài Việt Nam cả.Vậy mà ở những dịp lễ hội truyền thống nước họ, phụ nữ lại mặc những bộ quần áo có thể gọi là rất cồng kềnh và vướng víu đó như một nét tinh hoa của văn hóa trong khi phụ nữ nước ta thì lại không.
Quay lại với hình ảnh Dì, nếu Nguyễn Du tả về chị em nhà Thúy đẹp bao nhiêu thì đối với mình lúc đó, Dì Linh y như thế.Dì thực sự là Thúy Kiều với hình ảnh chân thật và đẹp đẽ nhất trong lòng mình.
Dẫu biết rằng không có chiếc máy quay nào có thể lưu giữ lại giấc mơ và cũng chẳng có ai được dịp chứng kiến tâm trạng mình khi giấc mơ đó đang hiện hữu nhưng mình chắc chắn rằng, lúc ấy môi mình đang nở một nụ cười hạnh phúc.
Dì đang đi, những bước đi nhẹ nhàng và thướt tha đến gần mình.Chẳng hiểu sao mình lại như chẳng còn chút sức lực nào để cử động, để đứng dậy mà chỉ biết đứng đơ cái mặt ra mà nhìn, mà mong ngóng.
Tà áo dài tung bay phấp phới như đang bị một cơn gió vô hình nó đó thổi ngang khiến nó trông sống động và lạ kì đến ngạc nhiên.
Dì tiến lại gần mình, rất gần và bất chợt nở một nục cười nhẹ để khoe hàm răng đều như bắp, tươi roi rói và qua lớp áo dài mỏng mình trông thấy tất cả con người Dì thật mơn mởn.
Mình lia mắt xuống nhìn từ tốn và ghi nhớ thật đậm từ cái cổ trắng ngần cao vung vút cho đến bầu ngực căng tròn nung núc kế đến là chiếc bụng phẳng lì và dừng lại hẳn nơi vòng eo thon thả vì khi chuẩn bị đến chốn tiên bồng sâu lắng ấy thì bất chợt một cánh tay thanh mảnh mơ hồ của người phụ nữ mang gương mặt Dì Linh khẽ khàng nâng cằm mình lên nhằm mục đích hướng sự tập trung của mình lên mặt cô ấy và từ tốn đưa cả cánh tay còn lại lên tạo thành một kí hiệu đặc sắc với ngón giữa làm chủ đạo.
Fuck you!
Mình ngỡ ngàng thật sự vì giây phút thần tiên đã biến thành nỗi đau chịu trận chốn địa ngục tăm tối.Oát đờ hợi.
Như không còn tin vào những gì đang chứng kiến, mình la làng la xóm giữa giấc mộng mù mịt cho đến khi giật bắn mình tỉnh giấc thì thật sự ngạc nhiên vì trước mắt mình là..


Bình luận

Truyện đang đọc