ĐI VỀ PHÍA CHÂN TRỜI

59: Cuộc Sống Mẹ Đơn Thân


Chương Khã ngay khi nghe những lời này cảm thấy vô cùng buồn cười liền sau đó thở dài nói:

- "Có lẽ hai chúng ta đều đã có những phút giây trở thành người chiến thắng nhưng cuối cùng cả hai chúng ta cùng đều mắc phải sai lầm đó chính là làm tổn thương lên chính đứa con mà bản thân luôn cho rằng sẽ giành lấy mọi hạnh phúc cũng như quyền lực cho chúng."

Lý Lệ Xuân gật đầu tán thành. Bệnh tình hiện tại của bà đã chữa khỏi cho nên bà không muốn tiếp tục lẩn trốn trách nhiệm mà đã đến sở cảnh sát thú nhận mọi chuyện mà mình đã gây ra. Trước lúc bị áp giải đến đây, bà đã kịp thời nói hai tiếng xin lỗi đến Châu Nhã Lâm. Sai lầm lớn nhất trong cuộc đời bà đó chính là suýt chút nữa hại ân nhân đã cứu sống con trai mình. Trước sự chân thành của Lý Lệ Xuân, Châu Nhã Lâm vui vẻ gật đầu chấp nhận lời xin lỗi. Đồng thời bà cũng nhờ cô một việc đó chính là hãy ở bên cạnh chăm sóc Tiêu Sĩ Quân thay cho bà.

Về phía Tiêu Sĩ Trung, sau những chuỗi ngày quanh quẩn trong nhà, anh quyết định dành thời gian còn lại đi khám phá khắp nơi trên thế giới. Cảm giác tự do tự tại không ràng buộc khiến anh cảm thấy bản thân đã có được hạnh phúc. Đôi khi hạnh phúc không nhất thiết là phải chìm đắm trong tình yêu mà hạnh phúc được là chính mình, sống với những gì bản thân yêu thích.

Ngày hôm nay, bỗng nhiên Tiêu Sĩ Trung nhận được một lá thư từ phía Chương Khã. Suốt khoảng thời gian cải tạo, bà đã suy nghĩ rất nhiều về mọi chuyện đã xảy ra và người mà bà cảm thấy có lỗi nhất đó chính là anh, đứa con trai mà bà hết mực yêu thương.

- "Gửi con trai yêu Sĩ Trung của mẹ. Trong những ngày ngồi trong song sắt suy nghĩ, người mà mẹ nên nói lời xin lỗi nhất chính là con. Mẹ xin lỗi vì trước đây chưa bao giờ lắng nghe cảm xúc cũng như suy nghĩ của con. Đã rất nhiều lần mẹ không nhận ra có một tiếng khóc nức nở, âm thầm và lặng lẽ của một đứa bé trai với đôi chân không thể đi lại được ở trong một căn phòng sang trọng nhưng thiếu đi tình thương của một người mẹ. Chưa bao giờ hai mẹ con chúng ta tâm sự với nhau và mẹ cũng chưa từng hiểu con thực sự đang nghĩ gì mà suốt ngày luôn tìm cách gây sự với mẹ con Lý Lệ Xuân. Có lẽ bây giờ mẹ viết ra những dòng này đã quá muộn, bởi lẽ những nỗi đau ấy vốn đã khắc sâu trong lòng con, không thể nào xóa đi được. Nhưng có một điều mẹ muốn nói với con rằng "Mẹ rất yêu con. Con trai cưng của mẹ."

Đọc đến đây, hai mắt anh đã ngân ngấn nước. Cuối cùng, bà cũng đã thực sự nghĩ đến cảm xúc của anh nhưng chỉ tiếc rằng hai người giờ đã không thể cùng ngồi trên một chiếc giường để cùng tâm sự mà chỉ có thể nhìn nhau qua vách kính chia đôi giữa nhà giam với thế giới bên ngoài.

Nhắc đến Dương Tấn Sinh, sau khi biết những chuyện Thanh Thanh đã làm với Châu Nhã Lâm khiến anh vô cùng tức giận mà đề nghị ly hôn với cô. Nhận thấy bản thân thực sự đã sai cho nên cô chấp nhận kí giấy ly hôn nhưng nào biết rằng sau khi mọi chuyện đã giải quyết thì bản thân đã mang cốt nhục của anh tự khi nào. Thế nhưng, vì không muốn níu giữ hạnh phúc cho nên cô quyết định âm thầm lặng lẽ một mình nuôi con.

Cốc...Cốc...

- "Đợi một chút, tôi đến ngay đây."


Thanh Thanh đang ngồi lặng lẽ trong nhà tỉ mỉ đan len cho con trai đang ngồi chơi bên cạnh. Ngay khi nghe tiếng gõ bên ngoài mà chậm rãi tiến ra mở cửa. Thoáng chốc, một thân ảnh cao lớn quen thuộc ở ngay trước mắt khiến cô vô cùng ngạc nhiên mà lắp bắp nói:

- "Tấn Sinh...anh...anh đến đây làm gì?"

Dương Tấn Sinh không nói không rằng mà dõng dạc tiến vào trong, ánh mắt hướng về phía cậu nhóc đang chơi vui vẻ ở bên trong. Một lúc sau, anh xoay người nhìn cô hỏi:

- "Thằng bé tên là gì?"

- "Tấn Khải."

Ngay lập tức, anh đưa tay nhấc bổng đứa bé lên mà mĩm cười nhìn cậu nhóc, giọng cưng chiều nói:

- "Con trai của cha. Khoảng thời gian này vất vả cho con rồi. Có muốn về sống cùng cha không?"

Nghe những lời này, sắc mặt Thanh Thanh lập tức tái xanh. Anh đến đây là để giành lấy con trai khỏi tay cô sao. Ngay lập tức, cô nhanh chóng tách Tấn Khải ra khỏi người trước mặt mà cương quyết đáp:

- "Không được. Em không cho anh bắt thằng bé khỏi tay em. Bây giờ, em không còn để tâm những gì liên quan đến anh nữa. Duy chỉ xin anh một điều rằng đừng chia cách hai mẹ con em. Thằng bé chính là động lực sống còn lại của em."


60: Cầu Hôn End


Lúc này, Dương Tấn Sinh lập tức buông tay của mình ra khỏi người đứa trẻ, anh nhìn nét mặt hoảng sợ của Thanh Thanh mà trầm giọng nói:
- “Anh không bắt thằng bé rời khỏi em mà chỉ muốn đưa cả hai mẹ con cùng về chung sống với anh.”
Nói rồi, anh khẽ đặt tay lên vai người đối diện, nghiêm túc nói:
- “Chúng ta làm lại từ đầu có được không? Anh sẽ nghiêm túc để yêu em lại từ đầu và làm tròn trách nhiệm của người cha đối với Tấn Khải.

Bởi vì, anh không muốn thằng bé thiếu đi tình cảm của một người cha.

Hãy cho anh cơ hội, có được không?”
Nghe những lời này khiến Thanh Thanh không kiềm được mà bật khóc.

Ngay lập tức, cô ôm chầm lấy người Dương Tấn Sinh, nức nở nói:
- “Em xin lỗi vì trước đây làm những chuyện không tốt với Nhã Lâm.

Nhưng sau khi hạ sinh Tấn Khải, em mới ngộ ra rằng bản thân phải trở thành một người mẹ tốt để có thể làm gương cho con sau này.”
Nói rồi, cả ba người ôm chầm lấy nhau.


Cuộc sống hôn nhân của bọn họ cứ thế mà gầy dựng lại từ đầu và người kết nối tình cảm giữa hai người không ai khác đó chính là cậu con trai kháu khỉnh Dương Tấn Khải.
Dưới ánh nắng hoàng hôn rực lửa, hai thân ảnh nắm chặt lấy tay nhau đi dạo dọc quanh bờ biển.

Từng vết chân cứ thế in hằn trên cát.

Châu Nhã Lâm đưa mắt nhìn người bên cạnh, mĩm cười nói:
- “Đã lâu lắm rồi em mới có lại cảm giác bản thân được hồn nhiên như lúc nhỏ.”
Người bên cạnh nghe những lời này khẽ bật cười liền sau đó đặt lên trán cô một nụ hôn, giọng ôn nhu đáp:
- “Anh thực sự rất hạnh phúc khi được cùng em đi dạo trên bãi biển dưới ánh nắng hoàng hôn như thế này.

Mọi thù hận, đau khổ tất cả đã được hóa giải, gác lại những muộn phiền trong công việc mà cùng nhau ngắm nhìn khoảng khắc đẹp nhất của bầu trời khi về chiều.”
Nói đến đây, khóe môi Tiêu Sĩ Quân khẽ cong lên, hàng lông mày khẽ nhíu lại tỏ vẻ giận dỗi người bên cạnh, anh chau mày lên tiếng:
- “Nghĩ lại thực sự rất giận em.”
- “Tại sao chứ?”
Châu Nhã Lâm tròn xòe mắt tỏ vẻ khó hiểu hỏi ngược lại.
- “Thì tại anh đã viết không biết bao nhiêu lá thư thay cho lời muốn nói đến em và cũng như luôn giữ bên mình món quà mà em đã tặng.”
Nghe những lời này, Châu Nhã Lâm khẽ bật cười liền sau đó đáp:
- “Anh trách em là không nhớ ra anh chứ gì.

Bản thân anh cũng thế, lúc chưa biết em là Châu Nhã Lâm thì tìm mọi cách gây sự với em, thậm chí còn nói em bước vào Tiêu gia là có ý đồ.”
Cô vừa dứt câu liền cảm nhận vòng eo đã bị ai đó ôm chặt.

Tiêu Sĩ Quân nhanh chóng hôn lấy cánh môi người đối diện mà triền miên đắm chìm trong dư vị ngọt ngào.

Một lúc lâu sau, anh mới tách rời môi cô, giọng châm chọc đáp:
- “Nụ hôn này xem như là lời xin lỗi từ anh vậy.”

Châu Nhã Lâm bĩu môi mà bước từng bước đi về phía trước, đôi chân không ngừng nghịch cát.

Bỗng nhiên cô đứng chững lại ngay khi nhìn thấy hình ảnh trước mặt.

Đó chính là cảnh đứa bé trai dịu dàng cài chiếc kẹp tóc lên mái tóc của bé gái.

Điều đặc biệt hơn nữa đó chính là chiếc kẹp tóc mà năm xưa cô đã tặng cho Tiêu Sĩ Quân.

Ngay lập tức, cô có chút giận dỗi.

Tại sao anh lại đưa kỉ vật quan trọng của hai người cho đứa bé ấy làm gì liền lập tức xoay người lại đằng sau toang lên tiếng trách móc thì đã thấy phía sau mình là một bàn tiệc ngoài trời được trang trí vô cùng lãng mạn với nhiều hoa hồng cùng bong bóng bay.

Tiêu Sĩ Quân trên tay cầm bó hoa lớn đưa về phía cô.

Một bên chân anh khẽ quỳ gối trước người đối diện, liền sau đó rút ra từ túi áo chiếc hộp màu đỏ, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương đưa về phía người trước mặt, ngọt ngào nói:
- “Nhã Lâm, lấy anh nha.”
Anh vừa dứt lời thì pháo hoa trên trời nổ tung lên giữa bầu trời đã sắp sụp tối với dòng chữ “Will you marry me?” khiến cô xúc động đến mức lấy tay che miệng.

Châu Nhã Lâm gật đầu đồng ý trong niềm hạnh phúc vỡ òa.


Chiếc nhẫn được đeo vào ngón tay cô.

Lúc này, cô thấy rõ nụ cười hạnh phúc, mãn nguyện đến nhường nào của người đối diện.

Tiêu Sĩ Quân ngay lập tức nhấc bổng người cô lên mà xoay vài vòng, cuối cùng cả hai trao nhau nụ hôn nồng thắm.
- “Châu Nhã Lâm, anh yêu em.

Rất rất yêu em.

Chúng ta sẽ cùng nắm tay nhau đi về phía chân trời của riêng anh và em, nơi chỉ có hạnh phúc và tiếng cười mà thôi.”
Tiếng đàn du dương vang lên.

Tiêu Sĩ Quân khẽ đưa tay về phía người con gái tựa như chàng hoàng tử và nàng công chúa trong truyện cổ tích cùng nhau khiêu vũ dưới cảnh đẹp đầy thơ mộng và lãng mạn..


Bình luận

Truyện đang đọc