ĐI XA ĐỂ TRỞ VỀ

Phần 4: Chương 8+9

_______

8.

Cơ thể Lương Viễn dừng lại, quay đầu lại, nhìn Thúc Nghênh, đột nhiên chú ấy mỉm cười, tựa như là khinh thường, lại tựa như là cảnh cáo.

Tôi ghét cái thái độ cao thâm khó dò, nắm giữ toàn bộ cục diện này của chú ấy, muốn hất tay chú ấy ra, nhưng lại bị chú ấy xích chặt hơn ở bên người.

Đoạn đường đi vào thang máy, gần như là chú ấy cưỡng ép lôi kéo tôi đi.

Trong không gian chật kín, chú ấy quay lưng lại với tôi, bả vai cứ luôn phập phồng lên xuống.

Tôi biết chú ấy đang ngầm chịu đựng, nhưng tôi muốn chú ấy mất khống chế, được rồi, hãy nhìn xem những cảm xúc thật sự được ẩn giấu dưới sự lý trí của chú ấy nào.

“Lương Viễn, chẳng phải chú muốn tác hợp cho chúng tôi sao, bây giờ chú lại làm cái gì vậy, ghen sao?”

Từng câu từng chữ được tôi nói ra vô cùng thong thả từ tốn.

Lương Viễn đã từng dạy tôi rằng khi đàm phán với người khác, tốc độ nói có thể làm tăng khí thế của một người.

Tôi không ngờ rằng có một ngày, tôi sẽ dùng một chiêu này để đối đầu với chú ấy.

Bàn tay chú ấy đang buông thõng bên người lập tức nắm thành nắm đấm, nghiêng đầu giận dữ trừng tôi: “Tịch Sam.”

Hai chữ, gằn vô cùng nặng.

Trong nháy mắt tôi liền sợ hãi.

Cái gì mà tốc độ nói chuyện có thể làm tăng khí thế, đều là giả dối, tôi thích chú ấy, tôi có thể dễ dàng bị chú ấy nắn b óp.

Cả đường đi không nói gì cả, tôi ủ rũ đi theo sau chú ấy, chú ấy bảo tôi lên xe, tôi liền ngoan ngoãn lên xe.

Tôi chuẩn bị ngồi ở đằng sau, nhưng chú ấy lại kéo tôi ngồi ở ghế phụ, còn cương quyết thắt dây an toàn cho tôi.

Đầu tóc vừa gội xong vẫn còn đang nhỏ nước, rơi xuống cái quần thể thao rộng thùng thình của Thúc Nghênh đưa cho tôi, thấm ướt thành mảng lớn.

Lương Viễn cởi áo khoác ném qua cho tôi, lại mở gió ấm trong xe: “Tự lau đi.”

Quần áo của chú ấy rất đắt, tôi lắc đầu không chịu: “Đợi lát nữa sẽ khô thôi.”

Lương Viễn khẽ nhíu mày, trực tiếp cầm quần áo qua, thò người qua, tự mình ra tay.

Ừm, rất hợp với tính cách của chú ấy, lười nói lời vô nghĩa, cứ trực tiếp làm việc.

Nhưng có phải là chú ấy quên rồi không, chú ấy có bạn gái rồi, mà tôi lại có ý đồ riêng với chú ấy?

Tôi đẩy chú ấy ra, dựa người ra phía sau, ép sát lên cửa xe, giữ khoảng cách xa nhất với chú ấy trong xe: “Lương Viễn, chú làm thế này không thích hợp, tôi không thể nào lý trí được như chú, chú coi thường…” Nỗi khao khát chú của tôi rồi đấy.

Mấy chữ sau, tôi biết rõ nói ra sẽ mất mặt, thế nên lập tức nuốt xuống, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tiện thể cố nén nước mắt.

Lương Viễn không nói gì nữa, lúc lái xe trên đường mang theo lệ khí nồng đậm, GPS đã nhiều lần nhắc nhớ chú ấy chạy quá tốc độ.

Phong cảnh ngoài cửa sổ không ngừng lùi về phía sau, sau khi rẽ qua mấy khúc cua, khung cảnh dần trở nên quen thuộc.

Đây là đường đến nhà Lương Viễn?

Tim tôi đập loạn xạ trong l ồng ngực, đầu óc hỗn loạn, không biết có nên mở miệng hỏi không.

Chiếc xe dừng tại cổng lớn của tiểu khu, Lương Viễn ném qua cho tôi một chùm chìa khóa: “Cháu tự lên trước đi, nhớ sấy khô tóc, chú đi siêu thị.”

Tôi ngây ngốc nhìn chú ấy, không dám động đậy: “Tôi đến nhà chú?”

“Phòng của cháu chú không có đụng đến, hai ngày này chú chăm sóc cháu.” Chú ấy vịn tay lái, ánh mắt nhìn về phía trước, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như thường.

Gần như khiến tôi nghi ngờ chú ấy đang hoàn thành một nhiệm vụ nhất định phải làm.

Lúc trước vì để thuận tiện trao đổi về tác phẩm hơn, chú ấy đã chuẩn bị cho tôi một căn phòng cho khách.

Sau này chú ấy không làm nhiếp ảnh gia nữa, tôi cũng không có lý do đến ở nữa.

Thế mà chú ấy vẫn giữ lại nó?

“Tại sao?”

Tôi cần phải có một cái đáp án rõ ràng, nếu không tôi sẽ bị tra tấn đến điên mất.

Chú ấy lại không nói chuyện.

Tôi dứt khoát kéo lấy cánh tay chú ấy, muốn chú ấy nhìn tôi.

Nhưng mới vừa đụng vào chú ấy, giống như bị phỏng vậy, phản ứng của chú ấy rất lớn, hất tôi ra, rồi nhìn tôi, yết hầu lăn lộn mấy lần mới mở miệng nói, mang theo chút hàm ý lừa dối: “Nghe lời.”

Suýt nữa tôi đã bại trận, may mà tôi đã kịp thời nhắc nhở mình về những việc lợi và hại trong mối quan hệ này: “Lương Viễn, rốt cuộc là tại sao?”

Tại sao chú từ chối tôi, nhưng lại muốn tiếp cận tôi.

Tại sao chú có bạn gái rồi, nhưng lại đến trêu chọc tôi.

Ánh nắng chiều rọi vào qua ô cửa kính, làm mở vẻ mặt của chú ấy, tôi nghe thấy chú ấy khẽ thở dài.

Sau đó qua một lúc lâu, chú ấy trầm giọng nói: “Hai ngày, sau hai ngày, chú sẽ trả lời cháu.”

Dường như không hề do dự chút nào, tôi lập tức từ chối.

Thời gian chín năm, đã hao tốn quá nhiều tâm tư của tôi rồi, tôi không thể nào đợi hai ngày nữa.

Hơn nữa chú ấy có bạn gái rồi, tôi lại có thể đợi được cái gì?

Một mối quan hệ mập mờ không có lễ nghĩa và liêm sỉ sao?

“Lương Viễn, tình cảm của tôi dành cho chú, chú có thể không chấp nhận, nhưng chú không nên đùa giỡn nó, cho dù chú muốn chăm sóc tôi vì mục đích gì, thì bây giờ chú cũng không có tư cách.”

Nói xong, tôi nhanh chóng xuống xe, tôi sợ giây sau lại xảy ra điều gì đó làm dao động quyết tâm của tôi, đánh sập lý trí của tôi.

Rất nhiều năm về sau tôi đều thấy hối hận, nếu như lúc đó tôi có thể suy đoán lý do Lương Viễn đột nhiên khăng khăng giữ tôi lại nhiều một chút, có phải giữa hai chúng tôi đã có thể mỹ mãn hơn rồi không.

Tôi vẫn luôn không ăn gì cả, đói đến nỗi bụng lép xẹp, gọi xe đến dưới lầu phòng làm việc tùy tiện ăn thức ăn nhanh, tôi chuẩn bị đi lên tiếp tục làm việc.

Nhưng không ngờ là người bạn cùng hợp tác lại canh giữ ở trước cửa không cho tôi đi vào.

“Tiền bối đã dặn rồi, khoảng thời gian này phải để cậu nghỉ ngơi thật tốt, cậu đã mệt đến nỗi nhập viện rồi, còn giày vò nữa thì chỉ e tôi sẽ phải giúp cậu trả app Hoa Bối đó.”

Vẻ mặt anh ta như đưa đám, nói cái gì cũng không buông ra.

Phòng làm việc không ở lại được, tôi cũng không muốn để ba mẹ nhìn thấy dáng vẻ ma quỷ sống không bằng chết này của tôi, vậy nên tạm thời nảy ra ý nghĩ, mua vé máy bay, vác theo máy ảnh, chuẩn bị đi tìm cảm hứng.

Chẳng phải nói đau khổ là nguồn gốc của sáng tác sao? Nếu có thể chụp được tác phẩm đẹp, vậy những nỗi đau khổ kia của tôi vẫn có thể đáng tiền một chút.

Tôi nói chuyện này với người bạn cùng hợp tác, anh ta cười ngặt nghẽo.

“Chúng ta là người làm nghệ thuật, cậu nhắc đến tiền đúng là thô t ục.”

“Thế tiền bối của cậu không phải cũng từ người làm nghệ thuật trở thành thương nhân thô t ục đó sao?” Tôi vui cười trả lời, trong lòng nổi lên cơn đau nhè nhẹ.

Cuộc du lịch nói đi là đi, đối với ngành nghề của tôi là quá đỗi bình thường, ba mẹ tôi cũng không suy nghĩ nhiều.

Có lẽ họ cũng không biết, chuyện của Lương Viễn đã tác động đến tôi nhiều như thế nào.

Sáng sớm ngày hôm sau, tôi thu dọn xong hành lý, rồi chạy đến sân bay.

Mọi thứ được tiến hành rất thuận lợi, cho đến khi trước lúc máy bay cất cánh, tôi nhận được tin nhắn wechat của Lương Viễn: “Vứt bỏ tình yêu tha thiết cả đời, là bởi vì tương lai sẽ gặp được nhiều tình yêu hơn.”

Không tới hai giây lại thu hồi về, nhìn khung chat, đầu óc tôi bỗng ù đi, máu huyết sôi trào, tôi muốn cất bước chạy ra khỏi máy bay, nhưng đã chậm một bước.

Tiếp viên hàng không đang giải thích gì đó với tôi, nhưng tôi không nghe thấy tiếng của cô ấy, chỉ bất giác không ngừng rơi nước mắt.

Câu nói đó, là câu trả lời của chú ấy, đúng không?

9.

Lúc máy bay hạ cánh đã là đêm khuya, tôi tra qua tất cả các cách thức trở về, nhanh nhất cũng phải đợi tám tiếng nữa.

Tôi ngồi trên ghế ở sân bay, trong lòng không ngừng nghiền ngẫm nhưng lời Lương Viễn vừa gửi tới lại thu hồi về.

Muôn vàn suy nghĩ không ngừng hiện lên, cuộc tự hỏi tự đáp trong linh hồn lôi kéo cảm xúc, khiến cả người tôi tự dưng đổ mồ hôi lạnh.

Thậm chí còn b3nh hoạn cảm thấy, mọi người xung quanh đi qua đều dùng ánh mắt đồng cảm thương hại dò xét tôi.

Chờ đợi kiến thời gian trở nên dài đăng đẵng, tôi muốn tìm một lối ra, đúng lúc này Thúc Nghênh lại lần nữa gửi lời mời kết bạn tới.

Hình như quả thật chỉ có với anh ta, tôi mới có thể đường hoàng nói ra tình trạng phức tạp lúc này của mình.

Tuổi tác xấp xỉ nhau, lại là người ngoài cuộc duy nhất biết được tâm sự của tôi.

Có được tính là người ngoài cuộc không?

Vẫn chưa nghĩ ra kết quả, tôi đã bị cảm tính thao tác chấp nhận lời mời kết bạn của anh ta.

“Vẫn chưa nghỉ ngơi sao?” Lần đầu tiên trò chuyện, tôi cẩn thận thăm dò.

“Vẫn chưa, nghe nói cô đi du lịch, tôi đã từng đi qua chỗ đó rồi, có chỗ nào cần giúp đỡ thì có thể nói cho tôi biết.”

Lòng nhiệt tình của anh ta từ trong một cái màn hình nhỏ bé truyền tới, khiến người mang theo mục đích như tôi vô cùng xấu hổ.

Thấy tôi chậm chạp không trả lời, Thúc Nghênh lại gửi đến một đoạn voice chat, giọng nói từ tính dịu dàng: “Cô có ăn uống đầy đủ không, đi ra ngoài nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân đấy.”

Cuối cùng lý trí của tôi vẫn bị cảm tính chiến thắng, giống như người bị chìm sâu vào trong sương mù, đang vội vàng cầu cứu, cho dù không có hi vọng, nhưng cũng muốn bắt lấy: “Hình như Lương Viễn thích tôi.”

“Vứt bỏ tình yêu tha thiết cả đời, là bởi vì tương lai sẽ gặp được nhiều tình yêu hơn.”

“Thúc Nghênh, đó chính là tâm ý của chú ấy, có phải không?”



Tôi không ngừng hỏi anh ta, mong chờ câu thừa nhận.

Nhưng sau khi thừa nhận thì sao chứ?

Tôi không biết.

Tôi ghét bản thân mình cứ luôn do dự thiếu quyết đoán, tôi ghét sự hèn hạ và d*c vọng chiếm hữu trong xương cốt của mình.

Bỗng nhiên Thúc Nghênh chẳng có bất cứ tin nhắn nào nữa, tôi cứ đóng mở điện thoại không ngừng, ngay cả bản thân cũng không hiểu mình đang làm cái gì.

Cứ như thế năm mươi phút sau, cuối cùng điện thoại của tôi lại nhận được một tin nhắn.

Là Thúc Nghênh.

“Lương Viễn sắp kết hôn rồi, câu nói kia là chú ấy gửi nhầm người, đáng nhẽ là phải gửi cho bạn gái của chú ấy.”

Nói ra thật nực cười, phản ứng đầu tiên của tôi là hỏi tại sao anh ta lại gọi thẳng tên Lương Viễn, chẳng phải trước kia anh ta rất kính trọng chú ấy sao?

Thúc Nghênh không trả lời câu hỏi này, mà lại nói một câu đúng trọng tâm vạch trần sự thật mà tôi không muốn thừa nhận: “Chú ấy sắp kết hôn rồi, Tịch Sam, lúc nãy chính miệng chú ấy đã nói trên bàn tiệc, chú ấy còn nói nếu như cô cần một tấm thiệp mời riêng, chú ấy cũng có thể viết cho cô.”

Lương Viễn và Thúc Nghênh đang ở cùng một bàn tiệc sao?

Tôi xem một tia hi vọng đó như một cọng rơm cứu mạng, chính là dùng cách vui đùa đập phá nhẹ nhàng như vậy thì chú ấy sẽ cảm thấy bản thân có chút tàn nhẫn hơn sao?

Trong lúc mất hồn, đột nhiên ba tôi cũng gửi đến cho tôi một đoạn video.

Trong video, Lương Viễn ngồi ở vị trí đầu, một bên là ba mẹ của Thúc Nghênh và Thúc Nghênh, một bên khác là ba mẹ tôi.

Mỗi người ai nấy cũng là dáng vẻ say rượu, ba tôi còn ôm bả vai mẹ tôi, nhìn về phía camera nói cho tôi biết: “Chú Lương của con sắp kết hôn rồi, con với Thúc Nghênh cũng tranh thủ đi, hôm nay ba cũng đã kêu ba mẹ thằng bé là ông bà thông gia rồi.”

Người phục vụ quay video đang lấy lòng ở sau camera: Cô chú thật hạnh phúc, con gái của cô chú chắc chắn cũng có thể được hạnh phúc như hai người.”

Tôi ngơ ngẩn nhìn điện thoại, mặc cho đoạn video phát lại.

Tất cả đều là trò cười, sao Lương Viễn lại có thể khuấy đảo khiến tôi long trời lở đất dễ dàng như vậy?

Sao tôi lại sống không có cốt khí đến như vậy?

Tôi phát hiện ngay lúc này, tôi càng giận bản thân mình hơn, thất vọng về chính mình.

Không biết đã qua bao lâu, tôi mới từ trong cơn hoảng hốt tìm về được chút thần trí.

Vài phút trước điện thoại có ba cuộc gọi nhỡ, đều là của Thúc Nghênh.

Tôi không có sức lực nói chuyện, tắt luôn điện thoại, lại nghỉ ngơi mười phút, rồi đứng dậy nhanh chân rời khỏi sân bay.

- Còn nữa -

Bình luận

Truyện đang đọc