ĐÍCH NỮ KHÔNG LÀM PHI

Editor: trang bubble ^^  

Bởi vì ngộ nhỡ nếu trở về Mộng Lý Hồi được, nhất định là trở về. Ngộ nhỡ nếu không thể quay về, ở bên ngoài này có thể có một chốn nương thân với mẫu thân yêu thương mình, cũng là vô cùng tốt.

Mộ Lam Yên đương nhiên không nói ra những lời này, đôi mắt sáng ý nghĩ sâu xa chỉ hé miệng cười với Tư Không Thận, qua thật lâu, mới mở miệng: "Bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết tại sao còn chưa trở về chưa?"

"Bởi vì năm xưa phụ vương đã đồng ý cho ta xây một phủ đệ ở bên ngoài, có lúc ham chơi không muốn trở về, thì có thể không đi về."

Người nói vô ý, người nghe có lòng. Lòng bàn tay của Mộ Lam Yên truyền đến một đợt cảm giác đau đớn do móng tay đâm thủng da, trước tiên cố nén tâm tình của mình, chính là lấy đau chế đau! Nhưng bây giờ, bất kỳ xúc cảm da nào cũng không sánh nổi như đao khuấy trong lòng.

Quả nhiên là mình đào hầm tự mình nhảy, Mộ Lam Yên hoàn toàn quên mất Tư Không Thận trừ có một tẩm cung trong hoàng cung, trong thành Biện Kinh này còn có một nơi "Hành cung" thuộc về hắn! Bên trong "Hành cung" này trang hoàng xa hoa lãng phí, áp dụng đều là thứ xa xỉ nhất cả nước. Chính là quanh năm hắn vào nam ra bắc tập hợp đủ cả.

Mà giờ khắc này, Mộ Lam Yên lại nghĩ tới hình ảnh vô tình gặp gỡ ở cửa chính lúc trở lại kinh đô.

Đôi mắt đẹp khéo léo của nữ tử ngày đó rõ là ngồi ngay ngắn ở trên con ngựa của Tư Không Thận. Hai người vừa nói vừa cười, có lẽ nhất định là thay thế thân phận của nàng đời trước, vào hành cung của Tư Không Thận ở.

Cho nên theo con đường cũ, Tư Không Thận nên thích người kia mới đúng nhỉ......

Tư Không Thận thấy Mộ Lam Yên đột nhiên ngẩn người, lo lắng nàng là có chút mệt mỏi. Vì vậy dừng lại thêm một lúc, đột nhiên vọt ra một chút khoảng cách từ bên cạnh Mộ Lam Yên.

Lấy lại tinh thần, Mộ Lam Yên còn chưa kịp hỏi hắn muốn làm gì, chỉ thấy Tư Không Thận đột nhiên rút ra một thanh nhuyễn kiếm từ bên hông, thân kiếm sáng loang loáng, chiết xạ ánh trăng làm cho người ta đột nhiên cảm thấy trước mắt chợt lóe. 

"Ban ngày không phải ngươi nói muốn xem ta múa kiếm sao? Vậy hiện tại bổn hoàng tử sẽ múa cho ngươi xem!"

Giọng Tư Không Thận nhẹ nhàng, giống như một con sâu hung hăng chui vào trong tai Mộ Lam Yên, nhiễu loạn tâm thần của nàng có chút không tập trung. Trăm mối cảm xúc ngổn ngang nhìn Tư Không Thận uyển chuyển nhảy múa đón ánh trăng phía trước.

Múa kiếm chú trọng nhất là phối hợp cả nhu hòa với kiên cường. Tư Không Thận vốn là phái nam, cho nên dương khí tràn đầy, rồi lại bởi vì từ nhỏ đi theo sư phụ kỳ tài các loại võ học để luyện tập công pháp, xương cốt có thể mềm mại đến mức so được với nữ nhân. Cho nên bộ kiếm pháp này của hắn có thể dùng để giết người không chớp mắt, lại cho người ta một loại ý cảnh xinh đẹp.

Ánh mắt của Mộ Lam Yên có chút si mê nhìn phía trước, nhớ tới hình ảnh một đời trước Tư Không Thận bay múa cho nàng ở dưới hoa anh đào.

Kiếm thủ linh hoạt, mưu lợi thủ tiêu tất cả cánh hoa xuống từ trên chạc cây. Vận dụng nội lực xoay tròn vài nụ hoa không nơi nương tựa ở chung quanh Tư Không Thận. Ở phương xa, nàng cứ si ngốc vỗ tay bảo đẹp như vậy. Đón gió, ánh nắng ấm áp, hình ảnh khắc cốt ghi tâm......

Đột nhiên, một giọt mưa to đánh vào trên cánh mũi Mộ Lam Yên, hoàn toàn đánh nát hình ảnh trong hồi tưởng của nàng. Chung quanh hoàn toàn đen kịt, gió lạnh rót vào tai, chỉ có tư thế quen thuộc của Tư Không Thận, ở phía trước dùng sức quơ múa nhuyễn kiếm trong tay.

Mộ Lam Yên đột nhiên đứng dậy: "Trời mưa rồi, mau về nhà đi!" Nói xong, chính là chợt bay người xuống mái hiên.

Mới vừa đứng vững gót chân, bên tai đã vang lên tiếng thét chói tai kinh khủng.

Mặc đồ ngủ màu trắng, Tố Quý đứng ở trên hành lang cách đó không xa, hệt như là thấy quỷ, gương mặt trắng phờ phạc, con mắt sợ hãi nhìn chằm chằm Mộ Lam Yên.

Theo bản năng ngẩng đầu liếc nhìn phía trên mái hiên, nào còn bóng dáng của Tư Không Thận. Tất cả vừa nãy giống như bọt nước như mộng xảy ra quá không chân thật rồi.

Mà trước mắt quan trọng nhất chính là ngăn cản tiếng thét chói tai om sòm này.

Mộ Lam Yên ba bước hợp hai bước nhanh chóng đi tới bên cạnh Tố Quý, đưa tay bèn bịt miệng đối phương lại.

"Ngươi quỷ kêu quỷ gào cái gì!" Lớn tiếng hỏi.

Tố Quý phục hồi tinh thần lại mới phát hiện là tiểu thư của mình, chưa tỉnh hồn lấy tay dời lòng bàn tay bịt lại miệng của nàng kia: "Tiểu thư, tại sao là người vậy? Vừa nãy ta đi tiểu đêm, vừa quay đầu thì thấy người đột nhiên bay xuống, còn tưởng rằng là quỷ."

Tố Quý biết nàng từng luyện võ công, nhưng không biết chuyện nàng biết khinh công. Mộ Lam Yên bất đắc dĩ nhìn Tố Quý trước mặt nói với nàng còn cẩn thận từng li từng tí một, vừa định mở miệng, lại bị đối phương giành trước: "Tiểu thư, sao lòng bàn tay người tất cả đều là máu?"

Chờ đối phương nói xong lại định trả lời, đột nhiên lại cảm thấy ngực rất khó chịu, một ngụm máu tươi phun ra từ trong cổ họng, mặn ngấy. Trong nháy mắt hai lỗ tai giống như ngăn cách với bên ngoài vậy, chỉ là yếu ớt nghe được Tố Quý gấp gáp rồi lại nhỏ giọng kêu gọi: "Tiểu thư! Tiểu thư!"

Khi Mộ Lam Yên tỉnh lại, mặt trời ngày kế đã sớm leo lên ba sào.

Tố Quý nhìn chủ tử rốt cuộc mở mắt, vội vã kích động qua lại trước mặt đại phu chẩn bệnh nói: "Đại phu, ngươi xem, tiểu thư tỉnh rồi, tiểu thư tỉnh rồi!"

Đại phu vốn là lo lắng suy nghĩ phủ ba ngón tay lên chỗ cổ tay của Mộ Lam Yên bắt mạch, nghe tiếng chính là nghiêng đầu nhìn tới Mộ Lam Yên. Thấy ánh mắt nàng còn có chút đờ đẫn, kề người tới chính là đẩy ra tròng trắng mắt của đối phương quan sát.

Mộ Lam Yên chỉ cảm thấy cả người đã bị đại phu trước mặt không giải thích được này làm cho có chút không thoải mái, đưa tay vung cánh tay của đối phương đi, ngồi dậy từ trên giường: "Đây là muốn làm gì?"

Tố Quý thấy Mộ Lam Yên có chút không phối hợp, nhanh chóng giải đáp: "Tiểu thư, tối hôm qua người đột nhiên phun một ngụm máu tươi ngã ở trong lòng nô tỳ, quả nhiên là dọa hỏng nô tỳ rồi. Vị đại phu này là tới chẩn bệnh."

Nói đến đây, Mộ Lam Yên mới chợt bừng tỉnh nhớ tới một thoáng ý thức cuối cùng của mình vào tối hôm qua, chính là vị máu tươi mặn ngấy ở cổ họng. Dưới ảnh hưởng của tiềm thức khiến cho giờ phút này nàng cũng còn cảm thấy cổ họng có chút không thoải mái, nuốt nước miếng một cái.

"Ta thế nào?"

"Tức giận công tâm." Đại phu trả lời đơn giản, khiến khóe miệng Mộ Lam Yên nhếch lên vẻ tự giễu, hay cho một cái tức giận công tâm, gặp Tư Không Thận một lần lại còn sẽ làm cho nàng gặp tội như vậy.

Từ sau lúc đại phu bị Mộ Lam Yên vung cánh tay đi, chính là không làm giãy giụa bắt đầu thu dọn đồ của mình. Tố Quý thấy hắn cũng đã bắt đầu đóng hòm thuốc rồi, vội vàng kéo cánh tay đại phu lại, hai mắt lưng tròng nhìn đại phu: "Đại phu, ngài không xem lại một chút tiểu thư nhà chúng ta sao? Ta thấy nàng giống như cũng không phải là rất bình thường đâu."

Trên mặt đại phu cũng không có quá nhiều biểu hiện, giống như làm việc theo thông lệ trả lời lại: "Vị tiểu thư này đã không còn đáng ngại, bản thân thể chất khoẻ mạnh,> cho nên ngủ một đêm cộng thêm ta châm cứu tối hôm qua, không có việc gì lớn rồi. Ta còn phải đến Mộng Tương viện xem Tam tiểu thư một chút đấy. Phu nhân, lão gia đều vẫn đang chờ."

Nghe nói Mộng Tương viện, Mộ Lam Yên chính là giật cả mình, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm đại phu: "Tam tiểu thư thế nào rồi?"

Tố Quý quan tâm chủ tử sốt ruột, giọng điệu có một chút chỉ trích: "Tiểu thư, người đã như vậy, còn quan tâm Tam tiểu thư gì đó!"

Đại phu thấy Mộ Lam Yên cầu hỏi sốt ruột, dừng một chút thì bèn trả lời. Nửa đêm hôm qua rơi xuống một trận mưa siêu cấp lớn, Ngao Tương từ chối không nhận sai cứ quỳ cả đêm ở trong cơn mưa xối xả như vậy, lúc buổi sáng bị người phát hiện đã rơi vào hôn mê mức độ nặng. Dù là chữa trị, cũng kéo dài phát sốt cao, chậm chạp không lùi.

Lúc đại phu gần đi, khẽ thở dài một hơi: "Tam tiểu thư này cũng không biết tạo nghiệt gì, mà lại có dáng vẻ bệnh quái lạ như vậy. Nếu là sống không qua tối nay, lão phu quả nhiên là không thể ra sức mà......"

Lời than thở xa thẳm của đại phu chậm chạp quay quanh ở bên tai Mộ Lam Yên không chịu tan đi. Lập tức chính là vén chăn lên, độc đoán ra lệnh Tố Quý mau chóng chuẩn bị nước rửa mặt, mặc quần áo cho nàng chạy tới Mộng Tương viện.

Tiến vào cửa chính Mộng Tương viện, chính là loáng thoáng cảm giác vô cùng nặng nề. Giờ phút này, đám tỳ nữ hầu hạ Ngao Tương trong ngày thường cúi mặt xuống đều đứng ở bên ngoài, chỉ có Linh Linh hầu hạ thiếp thân, theo Ngao Tháp và Mẫn phu nhân cùng đợi ở bên trong phòng.

Mộ Lam Yên trực tiếp đi tới trong khuê phòng của Ngao Tương.

Mẫn phu nhân ngồi ở cuối giường, hai mắt đỏ bừng nhìn sắc mặt Ngao Tương ửng hồng ở trên giường, nghe tiếng bước chân thấy Mộ Lam Yên đến gần, vốn định đứng dậy, lại bị đối phương không tiếng động khuyên ngăn. Ngao Tháp trù trừ đi qua đi lại ở bên trong phòng, Linh Linh mau chóng giúp đỡ đại phu đưa một ít đồ vật. Mà đại phu vẫn còn đang chữa trị Mộ Lam Yên trước đó, giờ phút này thật sự ngồi ở trước giường của Ngao Tương, cả mặt u sầu xem mạch.

"Tình huống như thế nào?" Mộ Lam Yên nhỏ giọng hỏi.

Mẫn phu nhân lau nước mắt: "Không phải quá tốt, đều tại ta." Sau đó lại nhỏ giọng khóc sụt sùi.

Mộ Lam Yên dừng lại đứng một lúc ở cách đó không xa, đứt quãng có thể nghe được Ngao Tương mơ mơ màng màng nói mớ. Đại khái đều là một vài lời gọi mẫu thân và không nhận sai. Mẫn phu nhân hễ là nghe được tí tẹo, cũng sẽ lã chã rơi nước mắt xuống.

Đứa nhỏ ngốc này quả nhiên là bướng bỉnh ghê gớm!

Ánh mắt khao khát của mọi người vây quanh ở bên cạnh đại phu, nhưng qua lúc lâu, cũng không nhìn ra đối phương có thể nói không ra được nguyên do gì. Nhìn chân mày Ngao Tương nhíu càng ngày càng gấp ở trên giường, trong lòng Mộ Lam Yên cũng gấp gáp theo.

Thật sự không chịu nổi dáng vẻ đối phương giày vò rên rỉ, ở trong lòng Mộ Lam Yên mắng to một tiếng: lang băm! Tiến lên chính là đẩy đại phu tự mình ngồi lên.

Mọi người kinh ngạc nhìn chằm chằm Mộ Lam Yên, nhưng không ai lập tức đi lên ngăn cản, chỉ thấy nàng cũng là có hình có dạng y hệt đại phu mới vừa rồi kia, nhẹ nhàng bắt mạch cho Ngao Tương.

Đại phu đã sớm không thể ra sức mà lúc này cũng không cãi cọ quá nhiều, ánh mắt như cà nhiễm sương nhìn Mộ Lam Yên, thế nhưng hi vọng đối phương có thể nói ra một chút.

Trong lòng Linh Linh hiểu trước đó tính tình chủ tử nhà mình không hợp với vị tiểu thư trước mắt này, lo lắng sau lưng nàng ngấm ngầm bất lợi đối với tiểu thư, cho nên trước tiên lên tiếng chất vấn với Mẫn phu nhân và Ngao Tháp: "Đây là đang làm cái gì? Nếu mà tiểu thư bởi vì ngươi có chuyện không may, ta......"

Còn chưa nói hết, chính là bị một ánh mắt sắc bén của Mộ Lam Yên bức lui trở về: "Nếu muốn cứu tiểu thư nhà ngươi, tốt nhất thì câm miệng cho ta!"

Mộ Lam Yên quả thật biết một chút y thuật! Đời trước chính là cái gì cũng không biết, cho nên mọi chuyện đều rất bị động. Cho nên đời này, dùng nhiều hơn mười năm, nàng không chỉ đi theo Lãng Hổ học võ thuật, càng thêm quấn quít chặt lấy theo Cân đại phu học không ít y thuật. Trong lòng rất có niềm tin với y thuật này, chắc chắn sẽ không thấp hơn đại phu bên cạnh kia.

Mặc dù Mẫn phu nhân kỳ quái Mộ Lam Yên đây là muốn làm gì, nhưng nàng cũng hiểu Mộ Lam Yên chắc chắn sẽ không làm ra chuyện khác người gì đối với Ngao Tương, cho nên không có ngăn cản. Chỉ thấy Mộ Lam Yên bắt mạch qua đi, không chút dông dài vén chăn của Ngao Tương lên, hơi dùng sức, bèn lật người đối phương, cởi quần áo của Ngao Tương ra.

Cho đến sau lưng lộ ra một mảng lớn lấm tấm màu đỏ sậm! Mọi người mới rõ ràng hít một hơi khí lạnh!

Đại phu ngại vì nam nữ khác biệt, gấp rút quay người qua ngay. Bây giờ Linh Linh đã kinh ngạc như cọc gỗ ở bên giường, Ngao Tháp nhìn một mảng lớn màu đỏ sau lưng kia, đột nhiên hồi tưởng lại một buổi tối năm năm trước. Khi đó, nàng mỗi ngày khóc nháo muốn mẫu thân, mình vừa khổ lại chưa bao giờ chăm sóc đứa bé, làm cho Ngao Tương liên tục sốt cao và sốt nhẹ hơn một tháng, đi một lượt từ Quỷ Môn quan.

Mà trước mắt, rốt cuộc lại bởi vì sai lầm của hắn, hại khổ đứa con của hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc