Đột nhiên một cơn gió mạnh thổi tới, xen lẫn nội lực cường đại, ánh sáng bạc chợt hiện, một tiếng hét thảm vang dội trong đêm tối.
Giữa hào quang chói mắt, một cánh tay đầy máu bay theo đường vòng cung rớt xuống đất, nháy mắt màu đỏ lan tỏa xung quanh nó.
Lập tức nàng rơi vào một lồng ngực dịu dàng an toàn, hơi ôm nàng, giọng nam trầm ấm quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu: "Không phải kêu nàng đi trước rồi ư? Sao lại không nghe lời như vậy?"
Vân Tuyết Phi men theo giọng nói nhìn lên trên, trông thấy Tư Nam Tuyệt bình an đứng ở trước mặt mình, trong lòng vui mừng khôn xiết.
Nhưng không ngờ Tư Nam Tuyệt tới đây câu nói đầu tiên là trách cứ mình, Vân Tuyết Phi cảm thấy rất uất ức, nàng cũng là vì lo cho hắn thôi, không muốn để một mình hắn tác chiến, không muốn chỉ đứng ở một bên chờ!
"Ta muốn giết các ngươi!"
Một tiếng kêu khàn khàn đầy sự phẫn nộ vang lên, ngay sau đó bóng dáng màu đen chợt lóe, công kích Tư Nam Tuyệt.
Trái tim Vân Tuyết Phi nhảy tới cổ họng, vừa rồi thật sự không phải là thời điểm để tức giận, nàng đang chuẩn bị tiếp tục chiến đấu, nhưng lại bị Tư Nam Tuyệt kéo trở lại.
"Bạch Phong, nơi này giao cho ngươi!"
Để lại một câu như vậy, Tư Nam Tuyệt ôm Vân Tuyết Phi bay về hướng Hộ quốc vương phủ.
Khi Ngũ Trà và Đào Thất nhìn thấy toàn thân Vân Tuyết Phi ướt đẫm trở về Phượng viên, sự lo lắng vừa mới được giảm xuống, giờ lại trỗi dậy tiếp.
Ngũ Trà vội vàng kêu người đi nấu nước nóng, vừa đẩy Vân Tuyết Phi vào trong tìm quần áo sạch sẽ phòng cho nàng.
Vân Tuyết Phi nhìn dáng vẻ Ngũ Trà và Đào Thất bận rộn vì mình như vậy, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, hốc mắt hơi nóng một chút, hoàn hảo tối hôm nay bình an trở lại, nếu không hai nha đầu này không biết sẽ thế nào nữa?
"Tiểu thư, nước nóng đã chuẩn bị xong, có thể tắm rửa rồi!" Ngũ Trà sốt ruột nói, nhìn gương mặt tiểu thư trắng bệch xuất hiện trong cơn mưa to, nàng đau lòng không thôi.
Vân Tuyết Phi gật đầu một cái, nhìn dáng vẻ hai nha đầu này cũng rất mệt mỏi, nàng dịu dàng nói: "Hôm nay các em cũng mệt rồi, xuống nghỉ ngơi đi! Buổi tối không cần hầu hạ ta."
Ngũ Trà và Đào Thất nhìn nhau, lắc đầu: "Bọn em chờ tiểu thư ngủ rồi mới trở về!"
Vân Tuyết Phi càng thêm tội lỗi, nếu không phải vì mình muốn đi tìm đầu mối, cố ý để Thiên Thủy dẫn mình đi ra ngoài, cũng sẽ không gặp phải tử sĩ, lại càng không phải chật vật như vậy, làm cho hai nha đầu này lo lắng, nàng giả vờ tức giận nói: "Các ngươi không đi nghỉ ngơi, ta sẽ ngồi ở đây hoài không đi tắm!"
Ngũ Trà và Đào Thất vô lực nhìn bộ dáng tiểu thư nhà mình tức giận, hiểu rõ tính tình tiểu thư nói là làm, chỉ có thể gật đầu một cái, hai người cùng nhau lui ra ngoài.
Nghe tiếng đóng cửa, Vân Tuyết Phi thở phào một cái, đi vào trong phòng, nhìn thùng nước tắm phả hơi nóng, nàng cũng nhịn không được nữa, cởi quần áo, nhấc chân bước vào.
Trong nháy mắt cảm giác ấm áp lan truyền khắp toàn thân, nàng thoải mái tựa vào thành thùng, mắt híp lại, cánh tay mềm mại nhẹ nhàng hoạt động trong nước, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn như ngọc bị hơi nóng phả lên biến thành đỏ bừng.
Tình huống căng thẳng ban nãy vẫn không cảm thấy mệt, hiện tại thần kinh tỉnh táo lại, mi mắt Vân Tuyết Phi nâng lên hạ xuống, cả người vùi trong nước nóng, mệt mỏi muốn ngủ.
Tư Nam Tuyệt đẩy cửa đi vào đúng lúc chứng kiến một bức tranh mỹ nhân tắm rửa, mắt nàng khép chặt, vẻ mặt lạnh nhạt nằm trong nước, chỉ lộ ra bả vai mượt mà và gương mặt nhỏ nhắn hơi ửng hồng. Từng lớp cánh hoa màu đỏ trôi trên mặt nước, che đi xương quai xanh mê người phía dưới.
Hô hấp hắn hơi cứng lại, trong ánh mắt thoáng qua một tia tăm tối, bước vô cùng nhẹ, giống như sợ đánh thức thiên hạ đang chìm trong giấc mộng kia, khi đi đến thùng nước tắm trước mặt, hắn cúi đầu nhìn Vân Tuyết Phi, dung nhan như thi như họa dưới ánh đèn lờ mờ hết sức dịu dàng.
Hắn không kiềm lòng được đưa tay nhẹ nhàng xoa gương mặt Vân Tuyết Phi, một đường vuốt ve xuống dưới, da thịt trong tay mềm nhẵn mất hồn, cảm giác có thể nặn ra nước, không trách được người xưa nói: nữ nhân là làm bằng nước.
Tay hắn men theo cổ, vẽ phác thảo đường cong xương quai xanh khêu gợi của nàng, bụng bị một mồi lửa đốt nóng khiến hắn khó chịu, mà nữ nhân này vẫn hồn nhiên tiến vào mộng đẹp không hề hay biết gì.
Khẽ thở dài một cái, đưa tay nhẹ nhàng bế nữ nhân trong thùng ra, cầm khăn lông đã được chuẩn bị bên cạnh lau khô thân thể nàng. Đúng là một nha đầu không thể làm cho người bớt lo, nếu không phải hắn tới đây, nữ nhân này sợ rằng chờ cho đến khi nước lạnh cũng chưa tỉnh lại!
Sau khi lau khô cả người nàng xong, hắn bế ngang nàng, đi tới trước giường thả nàng lên, đắp kín mền cho nàng, tiếp theo nhẹ nhàng đi ra ngoài.
=== ====== =======phân cách tuyến==== ====== =======
"Tướng quân, đã trễ thế này sao chưa nghỉ ngơi?" Hồng Nguyệt dịu dàng hỏi, trong mắt tràn đầy quan tâm.
Phong Cực từ trong binh thư ngẩng đầu lên, trống thấy dáng vẻ nữ nhân này lo lắng cho mình, hắn nắm chặt tay Hồng Nguyệt: "Nàng nghỉ ngơi trước đi, ta xem xong sẽ ngủ!" Trong khoảng thời gian này, vẫn chỉ có nàng quan tâm mình, chăm sóc mình. Mặc dù trong lòng hắn không yêu nàng, nhưng vẫn có chút thích.
Hồng Nguyệt lắc đầu một cái nghiêm túc nói: "Tướng quân không ngủ, nô tỳ cũng không ngủ, nô tỳ muốn ở cùng với Tướng quân!"
Trong con ngươi trong suốt tràn đầy hình ảnh của mình, Phong Cực nhộn nhạo, tay nắm Hồng Nguyệt càng thêm dùng sức.
Nhìn làn da nhẵn nhụi dưới ánh đèn, tuy có thể nhìn thấy vết sẹo lờ mờ, nhưng toàn bộ da thịt vẫn bóng loáng như nước, Phong Cực dịu dàng hỏi "Thuốc kia dùng sao rồi? Có khó chịu chỗ nào không?"
Gò má Hồng Nguyệt đỏ thắm, trông thấy ánh mắt Phong Cực chăm chú nhìn mình, nàng vui vẻ trả lời: "Dùng rất tốt!"
Phong Cực hài lòng gật đầu một cái: "Vậy thì tốt, đây chính là đồ tốt, chỉ cần tiếp tục dùng thêm hai lọ, những vết sẹo trên mặt nàng sẽ hoàn toàn biến mất!"
Hồng Nguyệt rất vui, vốn cho rằng tương lai u tối, bỗng chốc bình minh rực rỡ, bản thân có thể đẹp lại rồi. Sợ là nữ nhân Tống Thi Linh kia bị chọc cho tức gần chết, nghĩ tới đây nàng cảm thấy vô cùng sung sướng.
Nàng lấy tay còn lại khoát lên mu bàn tay Phong Cực, nhẹ nhàng vuốt ve, khiêu khích, đôi mắt quyến rũ mê người, giọng nói ngọt ngào: "Tướng quân tốt với nô tỳ như vậy, nô tỳ không gì báo đáp, chỉ có. . . . . ." Lúc nàng cúi người xuống, kề bên tai Phong Cực nhỏ giọng nói: "Chỉ có thể lấy thân báo đáp!"
Thân thể nửa che nửa lộ, da dẻ trắng mịn lúc ẩn lúc hiện, còn quyến rũ hơn so với khi lộ hết, mắt Phong Cực nhìn thẳng, trong mắt chỉ có dáng người tuyệt mĩ kia, hắn gian nan nuốt nước miếng.
Hồng Nguyệt luồn tay vào trong quần áo Phong Cực, theo lồng ngực rắn chắc đi xuống, miệng lại phả hơi nóng bên cổ Phong Cực: "Đồ tốt đó ở đâu ra vậy?"
Hô hấp Phong Cực đột nhiên trở nên nặng nhọc, mắt đỏ ngầu, hắn một phát bắt được bàn tay nhỏ bé đang quấy rối kia, cảnh cáo nói: "Cái này nàng không cần phải biết, chỉ cần biết có thể chữa khỏi mặt là được!"
Vừa dứt lời, Phong Cực đưa tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Hồng Nguyệt, bụng dưới như có một ngọn lửa hành hạ toàn thân hắn đau buốt: "Tiểu yêu tinh, nàng đã không ngủ được, chúng ta liền làm một chút vận động trợ giúp giấc ngủ vậy!"
Một tay gạc hết những thứ trên bàn, một trận bùm bùm vang lên, Phong Cực ôm Hồng Nguyệt để trên bàn, lật mình đè lên trên người của Hồng Nguyệt.
Âm thanh quần áo bị xé rách, ngay sau đó là tiếng gầm của nam nhân hòa cùng tiếng nữ nhân rên rỉ, cảnh xuân vô biên, đêm vẫn còn rất dài.
=== ====== =======phân cách tuyến==== ====== =======
Sáng sớm, khi những tia nắng đầu tiên chiếu vào trong phòng, Vân Tuyết Phi thoải mái duỗi cái lưng mệt mỏi, ngủ một giấc, quét sạch mệt nhọc đêm qua.
Đột nhiên cảm giác mát lạnh ập đến, rốt cuộc Vân Tuyết Phi cảm thấy có gì đó không đúng, nàng nhìn thấy cánh tay trắng nõn, nhất thời ngẩn ra, không có mặc quần áo.
Chợt nàng nhớ lại tối qua không phải mình đang tắm sao? Sau đó, sau đó giống như mình ngủ thiếp đi, vậy làm sao mình ở trên giường, hơn nữa. . . . . .
Nàng vạch chăn, liếc vào bên trong một cái, lập tức mặt không còn chút máu, quả nhiên toàn bộ đều trần trụi!