Ánh mặt trời xuyên thấu qua tấm rèm cửa, chiếu vào chăn rơi cùng với một đôi chân thon dài.
Gió nhẹ thổi qua làm rèm cửa tung bay, nhân nhi trên giường còn đang trong mộng đẹp, hai mắt cô nhắm nghiền, khuôn mặt nhỏ cọ xát hai cái trên gối nằm phun ra một hơi.
Đinh linh - đinh linh - đinh linh, chuông báo vang lên.
Phương Tri Đồng nhắm hai mắt sờ loạn trên giường: "Đừng làm ồn, để tôi ngủ tiếp một chút.
"
Đồng hồ báo thức gần trong gang tấc bị chủ nhân tránh đi con đường chính xác, gặp đòn nghiêm trọng té ngã trên mặt đất.
Đinh linh - đinh linh - đinh linh.
"Làm ơn, ngày hôm qua cũng bận đến khuya rồi để tôi ngủ thêm chốc lát, chỉ chốc lát.
"
Trong lúc mấp máy chăn rơi xuống, Phương Tri Đồng xuống giường ngồi vào thảm tắt đồng hồ báo thức đi.
"Thật là một tên nhóc không thông tình đạt lý.
"
Hô, lại là một ngày mới đấy.
Cô đẩy cửa sổ ra nhắm mắt hít sâu với mặt trời, thả lỏng thể xác và tinh thần, lười nhác vươn vai vô cùng thoải mái.
Trong nháy mắt mở mắt ra nhìn thấy người đàn ông mặc đồ thể dục đứng dưới lầu.
Ừm? Khách hàng thích ăn điểm tâm ngọt.
Tầm mắt hai người đối diện, Đường Khách Ngọc chào hỏi: "Chào buổi sáng.
"
Phương Tri Đồng một đầu tóc rối còn có chút mộng du: "Chào buổi sáng.
"
Đường Khách Ngọc vô cùng tự quen thuộc: "Có bữa sáng không?"
Phương Tri Đồng chỉ chỉ đồng hồ báo thức chỉ ra thời gian: "Tiên sinh, nửa tiếng sau mới bắt đầu kinh doanh.
"
Nào có người nào đến cửa hàng bánh kem ăn bữa sáng sớm như vậy chứ.
Đường Khách Ngọc cũng không che giấu trực tiếp nói rõ: "Xem ở chuyện hôm qua tôi giúp cô không chỉ một lần để tôi làm ngoại lệ.
"
Vị khách này thật sự có một bộ đắn đo, chuyên xuống tay trên nhược điểm của cô, dù sao lễ phục tối qua là vị tiên sinh này tự mình đưa về.
Phương Tri Đồng nhận mệnh xuống lầu, kéo cửa cuốn ra để anh đi vào.
Đường Khách Ngọc ngồi vào vị trí lần đầu ăn Khu rừng đen, chờ đợi bữa sáng.
Phương Tri Đồng dùng tốc độ nhanh lên lầu chạy về phía phòng tắm đánh răng rửa mặt, bởi vì dùng sức quá độ nên kem đánh răng đáng thương bị bóp bẹp.
Mười phút ngắn ngủn cô thay quần áo xuống lầu.
Đường Khách Ngọc truy đuổi bóng dáng của cô, buộc đuôi ngựa, đeo tạp dề làm bữa sáng.
Động tác của cô nhanh chóng chiên một quả trứng mà một miếng chân giò hun khói, nướng hai miếng bánh mì, làm một cái sandwich đơn giản rót thêm một ly cà phê.
"Tiên sinh, bữa sáng của anh đã xong.
"
Đường Khách Ngọc cắn một miếng sandwich: "Nói cho cô nghe một bí mật, tôi ăn rất nhiều.
"
"Sandwich không đủ?"
"Ừm, không đủ.
"
Phương Tri Đồng trở lại quầy mở hai bếp ra rồi lấy một cái chảo ra đặt lên trên.
Đôi tay cùng nhau động, động tác nhanh nhẹn, đánh trứng, rót dầu rán chiên chân giò hun khói, hong bánh rán, trong thời gian ngắn nhất làm ra ba phần bữa sáng đặt trước mặt anh.
Bữa sáng lấy tốc độ cực nhanh mà biến mất, khách hàng đến nơi này hai phần đều không ăn hết mà đây lại bị ăn đến sạch sẽ.
Đường Khách Ngọc duỗi tay lấy chiếc sandwich cuối cùng thì ly cà phê cũng đúng lúc được đưa lên: "Cảm ơn.
"
"Đừng khách khí.
" Phương Tri Đồng ngồi đối diện anh bưng cà phê lên, bữa sáng hạnh phúc bắt đầu từ ngụm cà phê đầu tiên, bọt biển sữa bò thơm nồng, bôi trơn lại thuần rất là mỹ vị.
Đường Khách Ngọc chú ý đến bữa sáng trong chén cô: "Cái này tôi cũng biết làm.
"
Phương Tri Đồng ăn miếng cơm rang: "Vậy lần sau tôi sẽ ăn thử.
"
Cơm tối hôm qua còn dư lại mà cô luyến tiếc đổ đi nên làm một phần cơm rang đơn giản.
Đường Khách Ngọc nhẹ nhấp cà phê: "Muốn ăn thì phải thêm tiền.
"
Phương Tri Đồng chớp mắt: "Vậy thôi, tôi không có tiền.
"
Đường Khách Ngọc lập tức hạ thấp yêu cầu: "Một đồng tiền, chỉ cần một đồng tiền, mua không được thì thiệt, mua không được mắc mưu.
"
Phương Tri Đồng nhún vai tỏ vẻ chính mình rất nghèo: "Một đồng tiền cũng không có.
"
Đường Khách Ngọc tiếc hận thay cô: "Cô bỏ lỡ một bữa tiệc tuyệt thế.
"
Cơm rang đơn giản có ai không biết làm, Phương Tri Đồng cho anh mặt mũi: "Xin hỏi tiên sinh có thể đặt trước bữa tiệc lớn của anh không?"
Đường Khách Ngọc bưng cà phê lên chạm cốc với cô, vang ra tiếng thanh thúy: "Đặt trước thành công, chỉ có hạn trong hôm nay, quá giờ thì sẽ thành phế thải, nói trước thế bữa tối để tôi định.
"
Cũng đúng nếu buổi sáng và buổi tối ăn giống vậy sẽ không thú vị, Phương Tri Đồng đáp ứng rất dứt khoát: "Được thôi, tiên sinh.
"
Ăn bữa sáng xong, cửa hàng bánh kem cũng treo biển "đang kinh doanh" lên.
Phương Tri Đồng bắt đầu tiếp đãi khách hàng: "Xin chào, em muốn gọi cái gì?"
Oh wow! Đẹp trai quá! Khi cô bé gọi cơm tròng mắt dính trên người Đường Khách Ngọc bên cửa sổ: "Em muốn! em muốn! "
Phương Tri Đồng nhẫn nại lại hỏi thêm một lần: "Muốn gọi điểm tâm ngọt hay là cơm?"
"Cho em một ly matcha đi!"
Cô bé gọi xong thì chạy đến ngồi ở chỗ gần Đường Khách Ngọc nhất cũng không nhúc nhích mà nhìn anh.
Phương Tri Đồng trở về sau quầy lấy ra matcha công thức Nhật, đầu tiên rửa ấm trà bạch sứ và chén trà bằng nước ấm, thêm matcha vào đưa lên bàn của cô bé.
"
Bởi vì có một chàng trai đẹp đang ngồi nên khách hàng đột nhiên nhiều lên, một buổi sáng đều rất bận rộn.
Khách hàng vào tiệm tám chín phần mười đều là nhìn chằm chằm Đường Khách Ngọc xuất hiện ở cửa hàng bánh kem hôm nay.
Phương Tri Đồng thấy anh bận nên cũng không đi qua quấy rầy mà đưa điểm tâm ngọt cho một vị khách.
Ninh Tiếu Tiếu ôm máy tính giống như ngày thường, một giờ đi vào trong tiệm chuẩn bị lướt web viết bản thảo.
Chẳng qua lúc này không giống lúc trước, tình huống có chút biến hoá, Wi-fi bị bá chiếm không còn thuộc về mình cô ấy.
Ninh Tiếu Tiếu buông máy tính ngồi ở quầy, len lén nói: "Đồng Đồng, Diêm Vương sống kia vì sao lại ở đây!"
Phương Tri Đồng cắt một miếng bánh kem quả nhân đường cô ấy thích ăn: "Đây là xưng hô kỳ quái gì.
"
"Đừng quản mình gọi anh ta là gì, làm sao anh ta lại ở đây!" Ninh Tiếu Tiếu cười che khuất mâm chuyên dụng, sợ Đường Khách Ngọc nhìn thấy lại làm ra động tác kỳ quái, làm bánh kem gặp tai bay vạ gió.
"Anh ấy là khách đến ăn cơm.
"
"Mình không tin đâu! Mình nhìn anh ta chính là giống với đám lưu manh kia, muốn đánh vào bên trong địch đánh cắp tình báo sau đó một lưới bắt hết chúng ta.
"
"Suy nghĩ vớ vẩn cái gì, anh ấy không phải cùng một đám kia.
"
"Vậy anh ta cũng không phải người tốt.
"
Khoé miệng Ninh Tiếu Tiếu dính bơ, lúc nói chuyện cũng không rơi xuống.
Phương Tri Đồng phát hiện có chút kỳ quái: "Tiếu Tiếu, thành kiến của cậu với anh ấy rất lớn nhé.
"
Ninh Tiếu Tiếu nhìn muỗng anh đào ăn hết một ngụm: "Đương nhiên rồi, anh ta chính là người xấu còn làm anh đào của mình bỏ mạng.
"
Phương Tri Đồng thêm một miếng anh đào nữa vào trong bát cô ấy dỗ cô ấy vui vẻ: "Nhìn đi, anh đào nhỏ của cậu đã trở về.
"
"Đồng Đồng! Làm sao cậu lại giúp đỡ người xấu kia rồi.
"
Phương Tri Đồng nhìn về phía Đường Khách Ngọc một chút đột nhiên chơi xấu: "Anh ấy đến kìa.
"
Ninh Tiếu Tiếu quay người dùng sức ăn bánh kem.
"Ha ha, lừa cậu thôi.
"
"! A a a! a a a! "
Nghe thấy tiếng cười âm thanh bàn phím cũng ngừng lại, Đường Khách Ngọc thả lỏng thân mình uống cà phê nhìn Phương Tri Đồng.
Rất thuận mắt, vô cùng thuận mắt nhưng bộ dáng tức giận vẫn là đáng yêu nhất.
Ninh Tiếu Tiếu ở đây nửa tiếng cũng không thấy vị khách bá chiếm Wi-fi trở về, cô ấy vô cùng tủi thân: "Đồng Đồng, bảo anh ta trả Wifi về đi, đó là của mình.
"
Phương Tri Đồng nhìn Đường Khách Ngọc nghiêm túc làm việc: "Mình không quá dám, hay là cậu đi đi?"
Cô bận xong thì người đó cũng đã ngồi ở chỗ đó, đến lúc nào anh lấy máy tính cũng không biết.
Ninh Tiếu Tiếu co cô lại: "Nếu mình dám còn bảo cậu lên sao.
"
Lấy kinh nghiệm "nhìn người" nhiều năm tung hoành tiểu thuyết thì ngày đầu tiên người này đến tiệm cô ấy đã biết không dễ chọc.
Phương Tri Đồng lúc này rảnh rỗi uống một ngụm trà chanh: "Hay là chờ một chút nữa, chắc anh ấy cũng sắp hoàn thành công việc rồi.
"
Bởi vì khiếp đảm nên Ninh Tiếu Tiếu đầu hàng trước: "Được thôi, nghe Đồng Đồng, mình chờ một chút.
"
Kết quả vẫn luôn chờ hoài chờ mãi, cho đến lúc rời đi Wifi cũng còn chưa trở về, Ninh Tiếu Tiếu thảm vô cùng ôm notebook rời đi.
Khách hàng cầm theo bánh kem lục tục rời khỏi cửa hàng bánh kem, Phương Tri Đồng kéo cửa cuốn xuống vừa muốn kết thúc buôn bán một ngày.
Ngoài cửa xuất hiện một cậu bé mặt xám tro thoạt nhìn như té ngã một cái: "Chị còn bánh kem không ạ?"
Phương Tri Đồng giơ lên gương mặt tươi cười dẫn cậu bé vào: "Vừa vặn còn một cái cuối cùng.
"
Cậu bé nhút nhát sợ sệt đi vào cửa hàng bánh kem, nhìn từng quầy ướp lạnh trống trơn.
Phương Tri Đồng dẫn cậu đi đến trước mặt quầy ướp lạnh cuối cùng.
Ánh mắt cậu bé sáng ngời bò lên trên quầy ướp lạnh: "Chị, nó thật đẹp.
"
Hình dung thật là đáng yêu, Phương Tri Đồng ngồi xổm xuống lau tro bụi trên mặt cậu bé: "Nó bây giờ thuộc về em.
"
Cậu bé vô cùng vui vẻ: "Em gái nhất định sẽ thích nó.
"
Phương Tri Đồng bọc bánh kem lại cất vào hộp quà: "50 đồng.
"
Cậu bé nhíu nhíu tiền mặt đặt lên quầy trên cao tính tiền, thật cẩn thận mà nhận hộp quà lại bị kẹo ngũ sắc hấp dẫn ánh mắt.
Phương Tri Đồng rút một cây: "Đây là quà tặng thêm.
"
Cậu bé nhìn cây kẹo trong tay cô, lại nhìn cô đứng đắn giống như người lớn: "Mẹ nói không thể lấy đồ của người khác.
"
Phương Tri Đồng thấy ánh mắt khát vọng của cậu bé, cười một cái: "Bánh kem nhỏ tặng em quà, nó nói, một mình em đến mua đồ, rất dũng cảm nên thưởng cho em một cái kẹo.
"
Cậu bé vô cùng ngạc nhiên: "Thật vậy ư?"
"Đương nhiên rồi, là nó chính miệng nói với chị tặng cái này cho em.
"
"Cảm ơn chị, cảm ơn bánh kem nhỏ.
"
Cậu bé lấy kẹo vui vẻ cầm hộp quà về nhà.
"Kẻ lừa đảo.
" Lại là một ngày Đường Khách Ngọc chú ý toàn bộ hành trình đánh giá như vậy.
Phương Tri Đồng đóng cửa hàng lại, màn che một ngày rơi xuống, thời gian tự do cá nhân đã bắt đầu.
Bận đến lúc này thật ra cô đã sắp không nhớ rõ việc ước định buổi sáng, khi nhìn thấy Đường Khách Ngọc nằm trên sô pha mới nhớ đến.
"Tiên sinh, anh có thể làm bữa tối.
"
Đường Khách Ngọc quét mắt nhìn đồng hồ treo trên tường: "Mới 7 giờ có phải hơi sớm hay không.
"
Phương Tri Đồng cách anh một khoảng ngồi ở bên phải nhất trên sô pha, nghiêng đầu nhìn quầy ướp lạnh trống trơn: "Nhờ phúc của tiên sinh, tất cả các điểm tâm ngọt đều bán hết.
"
"Vậy có phải thiếu tôi một câu cảm ơn hay không?"
"Cảm ơn.
"
Tiếng nói hữu khí vô lực nghe rất đau lòng, Đường Khách Ngọc ngồi bên cạnh cô: "Bả vai cho cô dựa.
"
Dưới ánh đèn màu cam âm thanh của anh cực kỳ dịu dàng làm lòng cô ấm áp.
Phương Tri Đồng gối qua, suy nghĩ như đi vào cõi thần tiên: "Đây là ăn ké chột dạ?"
Hương vị sữa bò thơm ngọt ngào.
Đường Khách Ngọc sửa lời nói của cô thành đúng: "Sai rồi là tri ân báo đáp.
"
"Cũng không phải tôi mệt, bữa sáng với bữa trưa tiên sinh chưa đưa tiền.
"
"Kiếm được nhiều tính thành tiền cơm.
"
Phương Tri Đồng cả người mỏi mệt, nổi lên cơn buồn ngủ: "Tiên sinh thật là một chút cũng không thiệt.
"
Cô chỉ ngủ vài phút, vài phút là được.
Không đến năm phút thì nhân nhi trên vai hoàn toàn đi vào giấc ngủ.
Tim đập và hô hấp cùng tần suất, tâm tình của Đường Khách Ngọc đã rất lâu không bình tĩnh như vậy, thậm chí đến tim đập của chính mình cũng có thể nghe thấy.
.