DIÊM VƯƠNG CANH BA

Gần sáng, Cảnh Uyên mới nuối tiếc rời khỏi Nhan Duật. Khắp người Nhan Duật chìm trong một màu trắng đục của dịch thể, tóc tai buông xõa rối loạn, dây lụa buộc tay cũng bị nghiến nát nhàu. Thế nhưng, nước mắt hắn vẫn chưa ngừng lại. Không phải hắn muốn khóc, nó cứ như một cơ chế tự động chảy ra.


Cảnh Uyên khoác áo ngoài, cầm lọ dầu rót thêm vào giàn nến.


"Cảnh Uyên..." Nhan Duật yếu đuối gọi tên y. Y ngừng tay ngoảnh lại nhìn, trong ánh nến mơ hồ càng tôn thêm vẻ đẹp tạc trên khuôn mặt lạnh lùng tựa băng tuyết.


"Giết ta đi!"


Cảnh Uyên đặt lọ dầu trên kệ, nghiêm chỉnh hỏi: "Ngươi vừa nói gì?"


"Thà là giết ta, chứ đừng giày vò ta nữa."


"Chỉ mới nhiêu đây đã gọi là giày vò sao? Ngươi còn không biết khi ta thực sự giày vò một người thì nó khủng khiếp tới mức nào." Cảnh Uyên quay lại giường, vuốt tóc Nhan Duật. "Ta đây là đang yêu thương ngươi."


Nhan Duật quay lưng vào trong đối mặt với bức tường. Yêu thương? Cả đời hắn hiếm khi được ai yêu thương qua, nên có lẽ không hiểu lắm cảm giác yêu thương là thế nào. Tuy nhiên, đó tuyệt không phải là những gì hắn đang nếm trải. Cảnh Uyên của hiện tại so với lúc trước càng đáng sợ hơn nhiều.


Cảnh Uyên khẽ rũ mắt xuống, thật lâu sau mới mở miệng hỏi chua chát: "Ngươi hận ta?"


"Ta không hiểu được ngươi." Vì không hiểu nên không dám ở cạnh, cho dù lòng có yêu thích bao nhiêu đi chăng nữa, Cảnh Uyên luôn là một điều gì đó rất xa vời với hắn.


Cảnh Uyên không nói thêm lời nào nữa, chìm trong sự trầm mặc suy tư mãi đến sáng. Lúc sắp rời đi, y mới lên tiếng: "Đêm nay ta ngủ tại thư phòng."


Đây là sự nhân nhượng, mà cũng có thể xem như hối lỗi của y. Y biết Nhan Duật và y không thuộc về cùng một nơi, cần phải cho Nhan Duật nhiều thời gian hơn nữa để thích nghi. Thế nhưng mỗi lần gặp Nhan Duật, nghĩ đến chuyện từng bị từ chối nhiều lần, Cảnh Uyên lại không khống chế nổi cơn tức giận của mình. Từ nhỏ đến lớn, những gì y yêu thích chưa bao giờ không có được, nhưng Nhan Duật lại là ngoại lệ. Cho tới giờ, cũng chưa thể tính là y đã có được hắn.


Lãm Bân chờ suốt cả buổi không thấy Nhan Duật đến lên lớp, muốn chạy tìm Nhan Duật thì lại bị Hắc Anh kéo áo đi học chữ. Canh lúc Hắc Anh không để ý, nó liền trốn ra, núp lại trong hòn non bộ. Đợi cho Hắc Anh chạy đến chỗ khác tìm, nó mới nguây nguẩy cái đầu lú ra cười khà khà. Muốn bắt nó sao? Ở Vu Hàm Cung này không có ngóc ngách nào mà nó chưa từng đến qua.


Lãm Bân tung tăng đến phòng Cảnh Uyên, lại sợ đi cửa trước sẽ bị người hầu qua lại để ý báo với Hắc Anh, bèn chui vô bằng đường cửa sổ. Nó nghe nói cửu cửu đã đi ra ngoài, không thể nào trong thời gian một tách trà mà quay về được. Thế nên, vừa vào phòng là nhẹ nhõm ngay, không còn sợ bị ai bắt lại nữa. Phòng của Cảnh Uyên giống như cấm địa tại Vu Hàm Cung, khi không có việc cần, ngay cả Bạch Cơ cũng chẳng dám tự tiện bước vào.


"Duật ca, huynh có ở đây không?" Lãm Bân chạy quanh tìm kiếm. Nhan Duật đang mê man trên giường, nghe được giọng của nó liền cả kinh. Hắn tỉnh giấc, kéo vội tấm chăn trùm qua thân người, bất quá hắn không tài nào che được những vệt máu và tinh dịch loang lổ khắp nơi.


Lãm Bân lon ton chạy tới giường, nhìn thấy máu thì đưa hai tay lên che miệng rồi hốt hoảng hỏi: "Duật ca, huynh bị thương sao?"


"Bân Bân đừng đến gần huynh."


"Duật ca, huynh sao vậy?" Lãm Bân không dám tiến tới nữa, nhưng vẫn dán cặp mắt ngây thơ nhìn chằm chằm vào hắn. "Có phải huynh khó chịu ở đâu không? Để đệ nói Cơ tỷ đến xem cho huynh được không?"


"Huynh không sao. Dù có ai đến thì cũng không thể đưa huynh rời khỏi nơi này được." Nhan Duật bất lực nói.


Lãm Bân ngây người: "Duật ca không muốn ở lại đây sao?" Không đợi Nhan Duật trả lời, nó đã nói thêm: "Mà cũng phải, có rất nhiều người đều không thích nơi này. Đệ chỉ không nghĩ là Duật ca cũng vậy. Mọi người đều nói Vu Hàm Cung là nơi ở của những kẻ không máu không thịt, nhưng mà đệ từ nhỏ lớn lên ở đây, ai ai cũng có máu có thịt cả. Đệ biết giết người là không tốt, có điều cửu cửu chưa từng giết ai mà không có lý do. Phần nhiều những tin đồn bên ngoài, có hơn phân nửa đều là do bọn hơm đơm đặt nói xấu cửu cửu."


"Bân Bân, huynh không ghét cửu cửu của đệ vì y giết người, chỉ là có nhiều chuyện cửu cửu đệ không hiểu được huynh. Điều huynh muốn cửu cửu đệ cũng không cho được. Đệ về đi. Huynh mệt rồi."


Lãm Bân tiu nghỉu, nắm lấy tà áo vò vò, được một lúc nó lại nói: "Duật ca, từ đây đi thẳng về phía Bắc sẽ gặp một cây cầu. Huynh bơi theo dòng nước chảy dưới cầu đi khoảng nửa canh giờ là ra khỏi Vu Hàm Cung."


Lãm Bân lại theo đường cửa sổ trở ra. Nhan Duật cố gắng cử động thân thể nặng nề cuộn vào trong tấm chăn rồi nhắm mắt lại, chuyện gì cũng không muốn nghĩ đến nữa.


Buổi chiều, Cảnh Uyên mang vào phòng một chén canh nóng gọi Nhan Duật dậy uống. Thấy Nhan Duật không chịu phản ứng, y dứt khoát sốc chăn, khoác y phục mỏng vào người hắn rồi bế hắn đem lại bàn. Nhan Duật vừa ngạc nhiên vừa ngại ngùng: "Thả ta xuống, ta tự uống được."


Cảnh Uyên vẫn không nghe, đặt hắn ngồi gọn trên đùi, cầm một muỗng canh đưa tới miệng hắn. Hắn bất đắc dĩ hớp lấy, chớp mắt nhìn Cảnh Uyên, càng nhìn gần thì người ở trước mặt quả nhiên là càng đẹp. Thế nhưng, vẻ đẹp này thật sự rất giá lạnh.


"Cảnh Uyên, để ta tự uống." Nhan Duật cố gắng thương lượng. Ở tư thế này, hắn cảm thấy không quen.


"Ngoan ngoãn ngồi yên!" Cảnh Uyên không dọa nạt cũng không mệnh lệnh cho hắn, chỉ là một lời nói rất giản dị và dễ nghe.


Uống xong canh, Cảnh Uyên đặt Nhan Duật lại giường, gọi cung nhân mang đến một cây cầm gỗ và đàn cho hắn nghe. Nếu về đêm Cảnh Uyên hung hãn cực độ giày vò hắn, thì hiện tại lại như một thư sinh ôn nhuận dịu dàng, không hề mang theo tầng sát khí nào, khiến người vừa nhìn qua liền động lòng.


Cảnh Uyên đàn xong, hơi mỉm cười nhìn Nhan Duật hỏi: "Nghe thích không?"


Nhan Duật bất động vì kinh ngạc, lúc hoàn hồn lại mới khẽ gật: "Thích!"


"Biết bài này tên gọi là gì không?"


"Đây là khúc Điệp Luyến Hoa của Án Kỷ Đạo. Hợp tan thật quá dễ dàng, trăng nghiêng bên song, người còn chưa ngủ." Nhan Duật đọc ra một câu trong khúc nhạc, rồi bỗng đỏ mặt. Cảnh Uyên cứ nhìn chằm chằm vào hắn không chịu dời mắt đi.


"Hiểu là được."


Nghe xong câu này, mặt của Nhan Duật càng đỏ hơn trước. Vì sao người còn chưa ngủ? Là vì tương tư da diết ăn mòn tâm can, chỉ nguyện được một đời có hợp mà không tan, giống như bướm kia vĩnh viễn ở cạnh hoa.


Nhan Duật hỏi vội sang chuyện khác: "Đây là cầm Thái Phượng?"


Cảnh Uyên nấn ná bên dây đàn: "Xem ra Bân Bân lại nhiều chuyện rồi. Thế cũng tốt, chuyện này ngươi nên biết. Ta cũng muốn mang Thái Phượng ra đàn cho ngươi nghe. Đáng tiếc, lúc ta vừa bị tật đôi chân, trong một đêm phẫn uất, đã dùng nội lực hơi mạnh, lỡ tay làm đứt dây đàn, nhìu năm qua vẫn chưa tìm được dây thay thế."


Nhan Duật cảm nhận được nỗi buồn sâu sắc trong câu nói của Cảnh Uyên, quan tâm hỏi: "Khi ấy có phải là rất đau?"


Cảnh Uyên im lặng ít lúc, chợt cười nhạt: "Đúng là rất đau. Một đôi chân đang lành lặn bỗng dưng không thể sử dụng được nữa, từ đó trở đi chỉ có thể gắn liền với chiếc xe lăn, ngay cả những sinh hoạt thường tình nhất cũng không làm được. Ta nhìn thấy những người khác đi đứng bình thường trước mặt mình, rồi nhìn ta giống như là một kẻ đáng thương. Lúc đó, ta hận rằng không thể biến tất cả người trong thiên hạ trở thành tật nguyền giống như ta."


Nhan Duật rất muốn bước xuống giường, rất muốn trao cho Cảnh Uyên một cái ôm. Hắn nghĩ rằng thứ Cảnh Uyên đang cần nhất chỉ có thế. Nhưng mà, nhớ lại những gì đêm qua Cảnh Uyên làm với mình, lòng hắn tràn đầy lo sợ, vì sợ mà không dám tiến tới. Rốt cuộc thì đâu mới là con người thực của y? Một Cảnh Uyên ôn nhu như dòng nước mùa xuân, hay một Cảnh Uyên tàn nhẫn như sắt đá?


Hai ngày sau, Cảnh Uyên phải cùng Xích Linh đi làm nhiệm vụ nên Nhan Duật có nhiều thời gian rảnh hơn chơi cùng Lãm Bân. Hắn và Lãm Bân thi ném tên vào lọ, thả diều, rồi lại nằm dài ra bãi cỏ ngắm chim bay. Lãm Bân không hề hỏi hắn về chuyện đi hay ở, mà hắn cũng không muốn nhắc đến. Sau khi tạm biệt Lãm Bân, Nhan Duật về phòng lau chùi Linh Tê thì Hắc Anh đến, mang theo cây hoa hải đường của hắn. Nhan Duật cứ nghĩ nó đã chết khô ở một nơi nào đó, không ngờ được cành lá vẫn còn tươi tốt xum xuê.


"Cây hoa này sao lại ở trong tay ngươi?" Nhan Duật nhận lại cây hải đường, sờ sờ một tí rồi hỏi Hắc Anh.


Hắc Anh cười: "Mấy chuyện hoa lá này ta không rành đâu. Lần trước đưa ngươi về đây, cung chủ có dặn tỷ tỷ mang nó theo, bất quá lúc đó nhìn nó cứ như sắp chết, cung chủ phải dưỡng mất một thời gian thì nó mới khá lên được như vầy."


Nhan Duật gật đầu. Cây trồng ghét nhất là bị xê dịch nơi ở, mà hải đường này số kiếp cũng long đong giống hệt hắn, mai hết ở chỗ này, mốt lại đến chỗ kia, khó tránh nó ngày càng héo úa.


"Nhan công tử, cung chủ nhà ta thực yêu thích ngươi. Người mà cung chủ yêu thích thì ta cũng sẽ yêu thích. Ngươi có việc gì cần cứ tự nhiên gọi ta một tiếng."


Mặc dù lời nói của Hắc Anh nghe thật buồn cười, Nhan Duật vẫn nhận tấm lòng tốt của nàng: "Đa tạ ngươi!"


Hắc Anh vỗ ngực, giọng hào sảng: "Không cần khách khí a!"


Hắc Anh đi rồi, Nhan Duật tìm một chỗ gần cửa sổ đặt cây hải đường xuống, tâm tình hỗn loạn. Cảnh Uyên thật biết cách làm cho hắn yêu không được, mà ghét cũng không xong.

Bình luận

Truyện đang đọc