ĐIÊN CUỒNG VÌ EM


Mái tóc của Gia Như rối bù.

Từ lúc trưa quay lại đây cô đã chạy bù đầu với công việc.

Đến lúc nhìn lên đồng hồ đã là tám giờ tối.

Gia Như hệt như một cái cây khô giữa sa mạc khô nóng, trông rất tiều tụy đến tội nghiệp.
Cô mệt mỏi cầm túi xách rời khỏi phòng của mình.

Vừa hay đi đến hành lang thì gặp Thẩm Nhược Thanh và Vương Kì Tử đi tới.

Cô mau chóng nấp vào một chỗ xem động tĩnh của họ.
" Vương tổng, việc cũng đã bàn xong rồi.

Mời anh đi về cho".
" Anh cứ thích đi theo em đấy"
Trên môi Vương Kì Tử vẫn giữ nụ cười ấm áp.
" Vương tổng.

Nam nữ thụ thụ bất thân".
Vương Kì Tử như không để ý đến câu nói của Thẩm Nhược Thanh mà vòng tay qua eo chị rồi đi ra ngoài.

Thẩm Nhược Thanh có gắng sức như thế nào cũng không đẩy tay anh ra được.
Thấy họ đi mất, Gia Như cười tủm tỉm.


Hai người này, nhanh chóng thành một đôi đi, sếp của cô cũng thật là, Vương Kì Tử là người đàn ông mà bất kì người phụ nữ nào cũng mong muốn có được.
Đợi hai người họ đi khuất Gia Như mới đi vào trong thang máy.

Bây giờ chỉ có một mình cô ở trong này, Gia Như lại nhớ đến những chuyện lúc trưa.

Cô thắc mắc, không biết hắn đã về chưa?
Cô trưng bộ mặt buồn bã đó ra khỏi cổng tập đoàn và định bắt taxi về nhà ngoại.
Nhưng cô không ngờ, vừa ra khỏi tập đoàn người đó lại xuất hiện ở đây.

Đôi mắt hắn đang nhìn cô chằm chằm.

Gia Như thoáng ngạc nhiên, nhưng cô cũng nhanh chóng lướt qua hắn.

Khi cô vừa lướt qua thì đột nhiên có một người đàn ông cao lớn chặn cô lại.
"Thiếu phu nhân, chúng tôi đến đón cô" Người đàn ông cao hơn cô nhiều, đứng chắn lối đi của cô.
Bây giờ mới để ý, xung quanh hắn rất nhiều vệ sĩ.

Đừng bảo là đến để "hộ tống" cô về biệt thự Ngụy gia nhé.

Gia Như không hề muốn điều đó, bởi vì lúc này, cô thật sự không dám đối mặt với hắn.

Cô lạnh lùng nhìn tên vệ sĩ trước mặt.
" Tránh ra" Giọng lạnh lùng không muốn mất nhiều thời gian với mấy chuyện này.
Tên đó vẫn lặp lại như cũ :"Thiếu phu nhân, chúng tôi đến đón cô".
Mặt tên vệ sĩ vẫn nghiêm nghị.


Ngụy Khắc từ đầu đến giờ vẫn giữ nụ cười khiêu khích trên môi.
Gia Như muốn nói gì đó thì đột nhiên cảm thấy cả người bị nhấc bổng lên.
Thoáng cái hắn đã bế cô trên tay.

Gia Như bực tức giằn co, khó chịu hét lên.
" Buông tôi ra.

Mau buông ra" Cô tức giận quát lớn vào hắn.
Hắn kiềm chặt cô trong tay, nên Gia Như có giãy giụa đến cỡ nào cũng không lay chuyển nổi hắn.

Cô tức giận thì một ý tưởng nhảy ra trong đầu, cô dứt khoát cắn mạnh vào иgự¢ hắn.

Ngụy Khắc vẫn không có biểu cảm gì là tức giận mà chỉ nhíu mày.
Cô cắn thật mạnh cho hả giận, đến lúc nhìn lại thì đã rướm máu.

Ngụy Khắc cúi xuống nhìn cô, giọng nói đầy bỡn cợt.
"Em là chó à?"
" Phải, tôi là chó.

Nếu anh không thả tôi xuống tôi sẽ tiếp tục cắn anh"
" Chẳng phải em cũng đã từng nói anh là chó điên sao.

Chúng ta là chó mới có thể ở được với nhau" Hắn nhìn cô chăm chăm.
"Anh, anh là kẻ bỉ ổi, xấu xa, vô liêm sĩ" Cô liên tục giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay hắn.
Mặc cho cô giãy giụa, mặt cô gào thét nhưng vẫn bị hắn nhét vào xe.

Cô định mở cửa bỏ chạy thì đột nhiên có hai người phụ nữ mặc vest đen ngồi cạnh cô.

Bất thình lình người phun nữ kia lấy một miếng vải trắng tinh bịt miệng cô lại.

Cô ta dùng sức rất mạnh, hơi thuốc mê len lỏi trong dây thần kinh khiến Gia Như cảm thấy mọi thứ mộng mị.
Đến lúc tỉnh lại thì đã thấy mình ở trong bồn tắm rộng lớn..


Bình luận

Truyện đang đọc