DIỄN VIÊN LẤN SÂN

Lần thứ hai quay từ chỗ bị xe tông luôn.

Lục Văn đứng bên đường chuẩn bị, dây cáp treo để lại cảm giác lâu dài, màng bọc thực phẩm khiến lỗ chân lông khắp người bí rịt. Hắn cúi người, hai tay chống đầu gối giữ sức.

Mưa ngày càng to, Cù Yến Đình đứng giữa đường kiểm tra ánh sáng. Một tay anh cầm ô, tay kia giơ loa: “Ngay lúc ống kính số 3 ngừng, tôi sẽ ra hiệu nhắc nhở, cậu lập tức nâng đèn lên.”

Tổ trưởng tổ ánh sáng: “Được, tôi nhớ rồi.”

“Lục Văn ngã xuống, ống kính quay cận cảnh hai giây.” Cù Yến Đình dặn dò: “Nhất định phải chú ý phản quang.”

Một cơn gió quét qua, mặt Cù Yến Đình dính đầy nước, anh thờ ơ vuốt mặt, nói tiếp: “Chú ý bộ điều khiển lấy nét, lần quay thứ nhất không ổn lắm.”

Trợ lý quay phim nói: “Biên kịch Cù, tôi rõ rồi.”

Sắp xếp từng chuyện xong, Cù Yến Đình bước tới bên lề đường. Mưa mau, nước đọng ở phần trũng giữa vỉa hè và lòng đường chưa thoát hết, rộng chừng một mét. Anh dừng bước, áng áng xem có nhảy qua được không.

Bấy giờ Lục Văn đứng trên vỉa hè chìa tay ra.

Cù Yến Đình đặt tay lên, tay hai người đều ướt nhẹp, trơn tuột, đành cố sức giữ chặt. Anh được Lục Văn nắm tay kéo qua, chân giẫm lên vỉa hè, mép ô va vào nhau.

Thả tay ra, Lục Văn tránh sang bên cạnh một bước. Màng bọc thực phẩm bó quanh người rất khó chịu, hắn hơi khom lưng.

Cù Yến Đình tới đây để nói hai câu, câu đầu tiên là: “Mấy cảnh kiểu này toàn phải chạy suốt đêm thôi, chắc sẽ quay nhiều lần lắm đấy.”

Lục Văn trả lời: “Dạ, em chuẩn bị xong rồi.”

Cù Yến Đình nói: “Cảnh này khó khăn về mọi mặt, không liên quan gì nhiều đến diễn viên, nên không cần áp lực đâu.”

Lục Văn gật gật đầu: “Nếu khó khăn về mọi mặt thì thầy Cù, anh cũng không cần phải áp lực đâu.”

Cù Yến Đình sửng sốt giây lát, thay thế đạo diễn, chắc chắn áp lực không thể vơi bớt chỉ bằng một câu an ủi. Nhưng lời ấy thốt ra từ miệng Lục Văn, lạ làm sao, anh nghe xong mà bỗng thấy nhẹ nhõm đôi phần.

Diễn viên phải vào vị trí rồi, Lục Văn thả ô bước về phía đường cái.

Nói ra chắc chẳng ai tin, Lục Văn chưa dầm mưa bao giờ. Ngày thường xe đón xe đưa, hễ thời tiết không trong xanh nắng ấm thì lái xe cứ kè kè bên cạnh. Hồi bé, từ lúc mặc áo mưa trẻ em size S đến khi mặc size XXL, chân trước hắn chạy ra ngoài nhảy vào vũng nước, chân sau bảo mẫu lập tức túm cổ hắn về.

Vì thế trong quan niệm của hắn, dầm mưa như phải “chịu tội”, có thể nói đêm nay là hiến thân vì nghệ thuật.

Cù Yến Đình tự mình chỉ huy: “Mọi người vào vị trí, bấm máy.”

Xe tải lao tới vun vút, mưa gió không át được tiếng gầm rú của động cơ, Lục Văn ngã ra đường, ngẩng đầu, hai luồng ánh sáng chói mắt rọi thẳng mặt.

Toàn cảnh đến cận cảnh, ống kính đẩy sát lại gần, kéo dài hai giây.

Rầm, tiếng va đập vang dội, lốp xe mài trên mặt đường ẩm ướt trượt dài một quãng, phát ra âm thanh chói tai.

Cơ thể Lục Văn nhẹ bẫng – bị dây cáp treo ngược lên, trong tầm mắt là mảng ánh sáng trắng lóa, màn mưa như dệt, nơi xa hơn là màn đêm thăm thẳm. Cơn choáng vắng ngắn ngủi qua đi, hắn nện mạnh xuống đệm.

Cù Yến Đình ra hiệu, Khang Đại Ninh hô: “Cut!”

Tôn Tiểu Kiếm và Lý Đại Bằng xông tới, hai người kết hợp đỡ Lục Văn dậy. Còn chưa kịp đứng vững, xe tải khởi động, quay đầu về cuối đường.

Khang Đại Ninh gọi: “Thở lấy hơi đi, quay lần thứ ba!”

Quần áo ướt sũng nặng hơn 5kg dính trên người, Lục Văn quay lại, nhét một đoạn màng bọc thực phẩm thò ra ngoài vào tay áo. Một cơn gió tạt qua, hắn thấy lòng mình thê lương.

“Anh Kiếm.”

“Hả, làm sao?”

“Công ty mua bảo hiểm cho em chưa?”

Tôn Tiểu Kiếm dỗ dành: “Rồi, cậu chịu khó quay nhé. Tới giai đoạn tuyên truyền phim, anh sẽ bảo bộ phận tuyên truyền sắp xếp cho cậu một hot serach: Lục Văn, kính nghiệp.”

Mười ngôi sao thì có đến chín người rưỡi từng chém kính nghiệp, chả hay ho tí nào.

Lục Văn nói: “Em muốn: Lục Văn, trâu bò cơ.”

Lần thứ hai quay xong còn có sức lắm mồm, lần thứ 3, thứ 4, thứ 5,… ống kính quay tổ hợp “Ngã nhào – tông bay – rơi mạnh” tổng cộng 8 lần.

Quay xong lần thứ 8, Lục Văn nằm xải lải trên đệm, suýt tí nữa nôn thốc nôn tháo.

Cù Yến Đình hô: “Dừng, qua!”

Gần ba giờ sáng, cơn mưa càng lúc càng to, không hề có xu hướng giảm nhỏ. Nhân viên công tác di chuyển lán trú mưa, chuẩn bị quay cảnh tiếp theo.

Đoàn Mãnh đội mũ áo khoác lên đầu, khiêng đầu tripod [1] và cờ đen, đi được hai bước, Cù Yến Đình bỗng bước tới che ô cho hắn.

[1] Đầu chân máy.

“Biên kịch Cù, không cần đâu không cần đâu không cần đâu….” Đoàn Mãnh vội từ chối ngay: “Anh đừng làm thế!”

Nửa người Cù Yến Đình dầm mưa, hơi hơi căng thẳng xoay cán ô, nhưng vẫn giả vờ ung dung bình tĩnh: “Có gì đâu, các cậu vất vả thế mà.”

Trong một lán trú mưa khác, Lục Văn bắt đầu trang điểm, miệng vết thương na ná hôm quay ở bệnh viện, nhưng nghiêm trọng hơn.

Thợ trang điểm nói: “Hôm nay màu máu tươi tắn hơn, độ đặc và thành phần không giống lần trước cho lắm, thử sau tai trước xem có dị ứng không nhé.”

Lục Văn nghiêng đầu phối hợp, nhìn ra ngoài đường cái, thấy Cù Yến Đình đang bước tới gần.

Máu giả lạnh buốt quệt lên sau tai, lần trước là tai phải, lần này là tai trái. Thợ trang điểm nói: “Ơ kìa, thì ra sau tai trái giấu một hình xăm nhỏ, hình như là nốt nhạc à?”

Lục Văn đáp “Ừm”, xăm từ lâu rồi, nhỏ lắm, không để ý thì rất khó phát hiện ra.

Thợ trang điểm hỏi: “Sao lại xăm nốt nhạc?”

Lục Văn trả lời: “Vì… tôi thích âm nhạc.”

Thanh niên thích nhạc nhẽo là chuyện đương nhiên, thợ trang điểm cười cười, nói tiếp: “Giờ đang mốt lấn sân đấy, không ít diễn viên lấn sang ca hát chơi bời, cậu có muốn ra album gì gì đó không?”

Cù Yến Đình bước vào lán che, tầm mắt quan sát lớp trang điểm trên mặt Lục Văn.

Khóe miệng Lục Văn nhoẻn cười cứng đờ: “Tôi…”

Không biết sao, Cù Yến Đình phát hiện ra nét chua chát trong nụ cười của Lục Văn, dường như rất khó mở miệng. Xem như giải vây, cũng vì công việc, anh lên tiếng cắt lời: “Tán gẫu xong chưa?”

Lục Văn tránh thoát vấn đề của thợ trang điểm, thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cù Yến Đình ngồi xuống bên cạnh, anh giải thích tư thế động tác của nhân vật cho Lục Văn nghe. Lát nữa sẽ quay cảnh sau khi bị tông, Diệp Tiểu Vũ rơi xuống lăn lộn vài vòng, cuối cùng nằm im, hình ảnh dừng lại.

Hóa trang xong, Lục Văn máu me khắp mặt bắt đầu quay.

Lần này gáy bị va đập, Lục Văn nằm thẳng cẳng trên đường cái, nghiêng người, nửa bên mặt nhúng trong vũng nước mưa, áp lên mặt đường xi măng vừa cứng vừa lạnh.

Hắn lấy hơi chờ đợi, cơ bắp toàn thân kéo căng.

Cù Yến Đình vừa hô “Action”, Lục Văn đột nhiên cử động cơ thể, vừa nhanh vừa ác, va đập lăn lộn trên mặt đường ướt nhượt, dùng chính xác thịt của mình xây dựng lực quán tính cực lớn sau khi bị tông bay người và rơi xuống đất.

Lục Văn dần dần chậm lại, miệng mũi dính đầy nước bẩn, hơi sặc.

Lặn lộn không biết bao nhiêu vòng, hắn kiệt sức thả lỏng cơ thể, mắt khẽ nhắm lại, trong cơn uể oải vô vàn thể hiện ra sự mệt mỏi khi gần chết, từng chút từng chút bị đau đớn dâng trào nuốt trọn.

Nhưng vài giây dừng hình còn chưa hết, Cù Yến Đình đã hô: “Dừng —- lại lần nữa.”

Chỗ lăn tròn đã qua, chỉ cần quay lại đoạn cuối cùng. Lục Văn nằm im không nhúc nhích, ngay bên trên là ống kính, chéo bên trên là đèn chiếu sáng. Hắn từng tham khảo một số phim tài liệu, nghiên cứu trạng thái trước khi chết.

Cơ thể hắn dần dần thả lỏng, gian nan chớp chớp mí mắt, trong lúc nửa mở nửa khép ánh mắt gần như rã rời.

“Dừng —-” Vẫn là Cù Yến Đình: “Làm lại.”

Vết máu trên mặt bị trôi, Lục Văn đứng dậy, thợ trang điểm và trợ lý vây quanh hắn tút tát lại. Hắn mặc kệ người ta bôi bôi chát chát, đầu óc u mê, chẳng nghĩ ra đoạn cuối mình diễn có vấn đề gì.

Tút tát xong, người xung quanh tản ra, Lục Văn trông thấy Cù Yến Đình đứng cách đó hai mét, không biết đã đứng bao lâu, cứ như đang chờ hắn vậy.

Lục Văn bước tới, cúi đầu chui vào dưới tán ô của Cù Yến Đình. Hắn áy náy nói: “Thầy Cù, em diễn không tốt.”

Cù Yến Đình hỏi: “Diệp Tiểu Vũ chết thế nào?”

Lục Văn chần chừ, Diệp Tiểu Vũ và Diệp Sam xảy ra va chạm chân tay, mất thăng bằng ngã ra đường cái và bị xe tông chết. Kịch bản viết thế mà, hắn không hiểu sao Cù Yến Đình phải hỏi hắn.

Hắn trả lời: “Sự cố ngoài ý muốn ạ.”

“Cậu có nghĩ rằng.” Cù Yến Đình dừng lại một giây: “Tất cả không phải ngoài ý muốn.”

Lục Văn bỗng chốc sững người.

Cù Yến Đình hạ thấp tán ô, ngăn cản gió táp mưa rơi, che cả gương mặt của anh và Lục Văn. Trên đầu là tiếng giọt mưa nện xuống tán ô, anh nghiêng người về phía trước, khẽ khàng như tiết lộ một bí mật: “Thực ra Diệp Sam đã thấy cái xe tải ấy.”

Lục Văn ngừng thở: “Gì cơ…”

Cù Yến Đình nói: “Diệp Sam cố ý đẩy Diệp Tiểu Vũ vào cái chết.”

Anh viết rất mông lung, đọc kịch bản thôi thì khó mà nhận ra được, lúc quay chụp cũng không có đoạn nào thể hiện rõ nét điều ấy.

Cù Yến Đình lùi lại, nâng ô lên.

Hai phút sau, bắt đầu quay đoạn cuối lần thứ ba.

Khắp người Diệp Tiểu Vũ toàn máu, cậu nằm trên đường cái, nước đọng trên đường ngập đến tận vành tai, vết thương chí mạng chỗ trán chảy máu không ngừng.

Cậu khẽ nhếch môi, ngón tay giãy giụa nhúc nhích trên mặt đất, muốn túm lấy thứ gì đó nhưng chỉ khuấy lên gợn sóng đục ngầu. Hai mắt cậu trợn trừng hết cỡ, không hề chớp lấy một cái, mưa bụi như kim châm cắm vào mắt cậu đỏ ngầu.

Sợ hãi, đau đớn cũng chẳng bằng nỗi kinh ngạc.

Cái chết của Diệp Tiểu Vũ trở thành bí mật suốt đời Diệp Sam.

Sự áy nãy suốt quãng đời còn lại là thật, ác mộng xuất hiện là thật, nhưng giây phút Diệp Sam đẩy Diệp Tiểu Vũ, thù hận và ác độc nhoáng qua cũng là thật.

Máy quay tiến lại gần, dừng lại đặc tả gương mặt.

Ba, hai, một, cảnh quay tới giây cuối cùng, Cù Yến Đình trầm giọng hô: “Dừng —- qua!”

Lục Văn rát tới mức nhắm chặt mắt lại, mưa bẩn lắm, trộn lẫn máu giả tràn hết vào trong mắt hắn. Hắn đứng dậy, được Tôn Tiểu Kiếm và Lý Đại Bằng đỡ hai bên.

Diễn viên, stylist và thợ trang điểm đã xong việc rồi, Tôn Tiểu Kiếm xót xa nói: “Cuối cùng cũng quay xong, cha mẹ ơi, ngã cả đống lần, xong rồi phải lăn lộn trên đất, anh đứng ngoài nhìn còn thấy mệt chết đi được.”

Lý Đại Bằng bảo: “Dầm mưa từ nãy tới giờ, chết cóng mất.”

Lục Văn chẳng nhìn đường, hai chân nặng như đeo chì, lếch tha lếch thếch bước đi.

Quay về xe RV, thoáng cái ấm hẳn lên. Lục Văn rửa sạch hai mắt, lau khô mặt và tóc.

Hắn mệt mỏi rã rời nằm vật ra giường, Tôn Tiểu Kiếm giúp hắn cởi tất và quần áo. Màng bọc thực phẩm thắt nút quấn quanh người, đành lấy kéo cắt.

Cởi đến khi chỉ còn lại cái quần lót, Lục Văn nằm dang tay dang chân, thường gọi “Nằm đờ”.

Lý Đại Bằng giặt khăn ấm, nói: “Đừng để bị cảm, anh lau người cho cậu.”

Lục Văn phơi xác trên giường, khăn nóng cọ lên người, tri giác dần dần sống lại. Nhưng suy nghĩ của hắn không về theo mà vẫn ở lại thế giới của Diệp Sam và Diệp Tiểu Vũ.

Tôn Tiểu Kiếm bưng trà nóng tới, đỡ hắn dậy uống vài hớp.

Hơi ấm đổ vào, Lục Văn hơi tỉnh táo. Hắn tạm thời không muốn nghĩ ngợi lung tung nữa, bèn nói: “Bận rộn suốt cả đêm mệt mỏi lắm rồi, anh đặt cho mọi người ít canh nóng cháo nóng đi, em mời.”

“Ông cố ơi.” Tôn Tiểu Kiếm nói: “Bốn giờ sáng anh đi đâu đặt cho cậu giờ?”

Lục Văn thở dài, lại nằm xuống, sau khi tiêu hao hết thể lực hắn bắt đầu rơi vào trạng thái bơ phờ.

Lý Đại Bằng đắp chăn cho hắn, nói: “Về khách sạn anh nấu chút gì đó cho cậu ăn nhé.”

Tôn Tiểu Kiếm kinh ngạc nói: “Cậu biết nấu cơm à?”

“Biết chứ, trợ lý bọn tôi cái gì cũng biết.” Lý Đại Bằng cười nói: “Thực ra tôi đã mua sẵn gừng với đường đỏ rồi, có cả gà mái nữa, bao giờ về tôi nấu cho cậu Lục một bát canh gừng và gà hầm thuốc bắc.”

“Giỏi thế.” Tôn Tiểu Kiếm nói: “Cậu là trợ lý đoàn phim, chỉ đến giúp bọn tôi thôi, bắt cậu làm nhiều thế xấu hổ lắm.”

Lý Đại Bằng rất thành thật: “Trách nhiệm của tôi mà, vả lại lãnh đạo đã dặn dò rồi, tôi nào dám sơ suất.”

“Cảm ơn anh nhé anh Bằng.” Lục Văn nằm trên gối đầu, uống nước nhớ nguồn, bèn cảm ơn cả lãnh đạo nọ: “Cũng cảm ơn đạo diễn Nhâm đã quan tâm đến em.”

Vẻ mặt Lý Đại Bằng mờ mịt: “Chờ chút, liên quan gì đến đạo diễn Nhâm?”

Lục Văn hỏi: “Không phải đạo diễn Nhâm dặn dò đấy ư?”

“Không phải đâu, lúc trước Tiểu Trương sắp xếp cho anh làm trợ lý sinh hoạt của cậu, dặn đi dặn lại anh phải tỉ mỉ một chút. Cậu ta bảo người dặn dò chăm sóc cậu —–”

Lục Văn ngẩng đầu.

Lý Đại Bằng trả lời: “Là biên kịch Cù.”

Bình luận

Truyện đang đọc